Kinh Thánh: Giăng 4:43-45
“Khỏi hai ngày ấy, Đức Chúa Jêsus từ đó đi qua xứ Ga-li-lê (vì chính Ngài đã phán rằng một người tiên tri chẳng bao giờ được tôn kính trong quê hương mình). Khi đã đến xứ Ga-li-lê, Ngài được dân xứ ấy tiếp rước tử tế, bởi dân đó đã thấy mọi điều Ngài làm tại thành Giê-ru-sa-lem trong ngày lễ; vì họ cũng có đi dự lễ.” (BTT)
Về mặt tôn giáo, đối với một ra-bi (giáo sĩ) mà chọn việc dành hai ngày để ở lại Sa-ma-ri là một sự đáng khinh bỉ. Việc cho phép người Sa-ma-ri tiếp đón một người Do Thái giống như ăn thịt heo: nó làm cho Chúa Jêsus và các môn đồ của Ngài trở nên không thanh sạch về mặt nghi lễ. Một người như vậy nên cảm thấy xấu hổ. Nhưng Đức Chúa Jêsus không tìm kiếm sự khen ngợi từ con người; Ngài không đi một chuyến công du nhằm phục vụ cho cái tôi cá nhân. Ngài chỉ muốn các môn đồ thấy rằng, khi mọi người tin vào Ngài như Đấng Cứu Thế của thế gian, họ sẽ được thay đổi … dù là nam hay nữ, dù là người của dân tộc nào hay có nền tảng tôn giáo gì (Giăng 4:42).
Những môn đồ tập sự này phải làm quen với sự ô nhục vì Tin Lành và không nên xấu hổ, mặc dù dân tộc của họ có thể chế giễu họ. Họ cũng phải nhận ra rằng không có danh dự thực sự trong thế gian dành cho Đức Chúa Jêsus hay đội ngũ của Ngài. Khi trở lại quê hương của Ngài, Đức Chúa Jêsus biết rằng sự ủng hộ của người dân chỉ là tạm thời. Trước đó, Ngài đã khiến họ tức giận đến nỗi họ đuổi Ngài ra khỏi thành và tìm cách ném Ngài xuống vách đá (Lu-ca 4:23-30). Vì vậy, Đức Chúa Jêsus cảnh báo các môn đồ rằng, dù người dân có phản ứng thế nào đi nữa, họ không nên mong đợi được tôn trọng. Mặc dù bên ngoài họ chào đón Ngài, nhưng Ngài không giao phó chính mình cho họ vì Ngài biết những gì trong lòng họ (Giăng 2:24).
Khi các tín hữu bị bức hại ở bất cứ nơi nào, điều này đều có lý. Nhưng ở những nơi mà hội thánh đã được chấp nhận như một phần của xã hội trong hàng trăm năm, sự tự mãn sẽ xuất hiện. Chúng ta dễ dàng nghĩ rằng nếu chúng ta được chấp nhận hoặc thậm chí là “quan trọng” trong hội thánh, thì thế giới cũng phải vỗ tay ca ngợi chúng ta. Không! Không có danh dự nào trong thế gian dành cho người tin vào Đức Chúa Jêsus và sống đẹp lòng Ngài. Họ chỉ chấp nhận chúng ta miễn là chúng ta cung cấp cho họ những gì họ muốn. Thậm chí các mục sư và nhà truyền giáo cũng chỉ được coi là không quan trọng nhất là trong mắt họ, và nguy hiểm nhất là trong mắt những người không muốn nghe về Tin Lành. Hãy tỉnh thức đối diện với thực tế. Những người không có cam kết lâu dài với Đức Chúa Jêsus sẽ không có cam kết lâu dài với chúng ta. Như Đức Chúa Jêsus đã nói: “Khốn cho các ngươi, khi được mọi người khen tặng, vì tổ phụ họ cũng đối xử với các kẻ tiên tri giả như vậy!” (Lu-ca 6:26, BTTHĐ). Vậy đừng để bị cám dỗ bởi sự tán dương của con người! Hãy làm những điều đúng đắn dù có thể bị ô nhục hay sự sỉ nhục. Chúa biết sự thật trong lòng bạn và sẽ thưởng cho quyết định trung tín và can đảm của bạn để làm đẹp lòng Ngài.
Lạy Đức Chúa Trời Toàn Năng, con cảm tạ Chúa vì đã cho Đức Chúa Jêsus Christ chịu khổ vì con, cho con thấy rằng những điều đúng đắn có thể không dễ dàng, nhưng sẽ luôn mang lại sự chấp nhận của Chúa. Xin tha thứ cho con khi con ra quyết định để làm vừa lòng người khác thay vì làm đẹp lòng Chúa. Con xin lỗi khi con dễ dàng bị ảnh hưởng bởi dư luận và tìm kiếm vinh quang của riêng mình thay vì của Chúa. Xin giúp con nhận thức đúng về thái độ nội tâm của nhiều người xung quanh con, và chỉ tìm kiếm sự ủng hộ, sức mạnh và sự chấp nhận từ Chúa. Nhân danh Đức Chúa Jêsus. A-men.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work