Kinh Thánh: Lu-ca 22:27-30
“Vì một người ngồi ăn với một người hầu việc, ai là lớn hơn? Có phải là kẻ ngồi ăn không? Nhưng ta ở giữa các ngươi như kẻ hầu việc vậy. Còn như các ngươi, đã bền lòng theo ta trong mọi sự thử thách ta, nên ta ban nước cho các ngươi, cũng như Cha ta đã ban cho ta vậy, để các ngươi được ăn uống chung bàn trong nước ta, và được ngồi ngai để xét đoán mười hai chi phái Y-sơ-ra-ên.” (BTT)
Sau khi quở trách các môn đồ vì đã tranh cãi ai là người được tôn trọng hơn trong Nước Trời, Cứu Chúa đã thay đổi hình ảnh ẩn dụ, từ phương diện chính trị sang phục vụ bàn ăn. Đó chắc hẳn là khung cảnh xúc động. Chính Ngài, Chúa của họ, đã mặc lấy thân phận tôi tớ để rửa chân cho họ sau bữa ăn (Giăng 13:1-17) và phục vụ họ tại bàn ăn lễ Vượt Qua. Dù cho chỉ còn một tiếng nữa Ngài phải chịu thương khó nhưng Chúa muốn đối xử với các sứ đồ tập sự như những người khách quý trong Bữa ăn cuối cùng.
Vì thế, Chúa Jêsus đã hỏi họ: Ai là kẻ lớn nhất, khách hay đầy tớ? Ngài phán với họ rằng Ngài tôn trọng họ hơn cả chính Ngài và một ngày kia, Ngài sẽ càng tôn quý họ hơn nữa khi ban cho họ thẩm quyền trong Vương quốc Ngài. Vào ngày đó, các thiên sứ sẽ phục vụ họ đang khi họ ngồi chung bàn tiệc với Chúa Jêsus. Tuy nhiên, từ bây giờ cho đến lúc ấy, họ được kêu gọi để phục vụ chứ không phải để cai trị. Phi-líp 2:5-8 có chép: “Hãy có đồng một tâm tình như Đấng Christ đã có, Ngài vốn có hình Đức Chúa Trời, song chẳng coi sự bình đẳng mình với Đức Chúa Trời là sự nên nắm giữ; chính Ngài đã tự bỏ mình đi, lấy hình tôi tớ và trở nên giống như loài người; Ngài đã hiện ra như một người, tự hạ mình xuống, vâng phục cho đến chết, thậm chí chết trên cây thập tự.”
Bản ngã của con người khao khát được đội vương miện quyền lực. Nhưng Chúa Jêsus cho thấy rằng chúng ta không thể trông đợi mão triều của sự công chính nếu chúng ta không sẵn lòng vác thập tự giá mình (Lu-ca 9:23-25). Đó là lẽ thường của Cơ Đốc giáo. Nếu không hiểu được điều này, chúng ta sẽ không còn tập trung vào Chúa Jêsus nữa và cho rằng quyền lợi, phúc lợi và niềm vui của chúng ta là ưu tiên hàng đầu. Điều đó cũng làm giảm đi nhiệt huyết của Hội Thánh trong sứ mạng xuyên văn hóa. Đúng vậy, có nhiều niềm vui khi chúng ta đi theo Đấng Christ. Sự chu cấp của Ngài luôn đầy đủ và thiên đàng luôn tuyệt vời. Nhưng từ giờ cho đến lúc ấy, Đức Chúa Trời đang xây dựng một vương quốc của những đầy tớ khiêm nhường, luôn sẵn lòng hy sinh vì cớ Cứu Chúa trên đất vì họ được đảm bảo sẽ được Ngài tôn cao tại yến tiệc trên thiên đàng. Đã đến lúc bạn nên xét lại thái độ và niềm đam mê của mình. Những điều ấy có hướng đến những điều ở trên trời hay chỉ tập trung vào những việc ở dưới đất này (Cô-lô-se 3:1-4)? Đây là một câu hỏi khó nhưng cần được trả lời, vì Chúa Jêsus và vì bạn.
Lạy Chúa Toàn năng, con cảm ơn Ngài đã nhắc con nhớ lời dạy và tấm gương của Cứu Chúa Jêsus sẵn lòng phục vụ và chịu khổ để làm trọn ý muốn Ngài. Xin Chúa tha thứ những khi con từ bỏ những điều ưu tiên để có được những điều thế gian mang lại. Xin giúp con có đồng tâm tình như Chúa Jêsus khi đối diện khó khăn và giống Ngài trong tinh thần phục vụ vị tha ở đời này. Cảm ơn Ngài về lời hứa cùng chung vui trong Vương quốc của Ngài trong đời sau. Con cầu nguyện trong danh Chúa Jêsus. A-men!
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work