Kinh Thánh: Giăng 19:8-11
“Khi Phi-lát đã nghe lời đó, lại càng thêm sợ hãi nữa. Người lại trở vào nơi trường án mà nói với Đức Chúa Jêsus rằng: Ngươi từ đâu? Nhưng Đức Chúa Jêsus không đáp gì hết. Phi-lát hỏi Ngài rằng: Ngươi chẳng nói chi với ta hết sao? Ngươi há chẳng biết rằng ta có quyền buông tha ngươi và quyền đóng đinh ngươi sao? Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Nếu chẳng phải từ trên cao đã ban cho ngươi, thì ngươi không có quyền gì trên ta; vậy nên, kẻ nộp ta cho ngươi là có tội trọng hơn nữa.” (BTT)
Phi-lát sợ hãi. Ông sợ rằng việc xử lý “cuộc khủng hoảng Jêsus” một cách sai lầm có thể dẫn đến một cuộc bạo động tôn giáo khác, và ông sẽ bị triệu hồi về Rô-ma, mất chức vụ và thậm chí có thể mất mạng. Ông cũng sợ Chúa Jêsus. Mọi người đều biết rằng Ngài tự xưng là Con Đức Chúa Trời (Giăng 19:7). Khi Chúa Jêsus từ chối trả lời các câu hỏi của Phi-lát, thì vị tổng đốc này càng hoảng sợ.
Sự sợ hãi và kính nể đó là điều tốt lành khi đứng trước Con Đức Chúa Trời. “Sự kính sợ Đức Giê-hô-va là khởi đầu sự khôn ngoan” (Thi thiên 111:10). Đó là điểm khởi đầu của thực tại, nhận biết rằng Ngài vĩ đại hơn chúng ta. Tuy nhiên, Phi-lát đã vượt qua nỗi sợ của mình bằng cách khẳng định quyền lực của bản thân. Nhiều người ngày nay cũng làm như vậy. Đó là một cơ chế phòng vệ cá nhân để chống lại việc quy phục quyền tối thượng của Chúa Jêsus. Nhưng Chúa luôn có lời phán dạy cùng chúng ta.
Chúa Jêsus có một uy quyền và điều đó càng trở nên rõ ràng khi Phi-lát tuyên bố mình có toàn quyền trên Ngài. Nhưng Chúa Jêsus phán, “Nếu chẳng phải từ trên cao đã ban cho ngươi, thì ngươi không có quyền gì trên ta”. Lúc đó, Phi-lát bị giằng xé bởi cảm giác tội lỗi bất an của chính mình. Dường như ông mới là tù nhân, còn Chúa Jêsus là thẩm phán. Và một ngày nào đó mọi sự sẽ diễn ra như thế (Phi-líp 2:9-11). Phi-lát có tội, cùng với Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, và cả hai đều biết điều đó.
Kinh Thánh không ghi lại gì thêm về cuộc đời của Phi-lát. Chúng ta không biết liệu ông có ăn năn và quy phục Chúa Jêsus, hay chỉ hối hận mà không ăn năn như Giu-đa. Nhưng câu chuyện này dạy chúng ta một bài học: dù chúng ta nghĩ mình quan trọng hay quyền lực đến đâu thì Chúa Jêsus vẫn vĩ đại hơn. Nếu chúng ta dám buộc tội Chúa, chúng ta biết rằng chính chúng ta mới là người có tội, chứ không phải Ngài. Vì lẽ đó, hãy thôi giả vờ về quyền lực của mình, và đơn giản chấp nhận rằng Ngài là Vua của các vua và Chúa của các chúa. Bất kỳ quyền lực nào chúng ta có đều được ban cho, và chúng ta phải chịu trách nhiệm trước Chúa Jêsus về cách chúng ta sử dụng nó.
Kính lạy Cha Thiên Thượng! Cảm ơn Ngài đã dùng những câu Kinh Thánh này để dạy cho con thấy sự dại dột của bản chất con người; đôi khi con người còn tin rằng Ngài phải chịu trách nhiệm trước họ và ở dưới quyền của họ. Xin Chúa tha tội cho con vì những suy nghĩ như thế, và muốn Ngài đáp ứng đòi hỏi của con như thể con là người nắm quyền. Nhân danh Chúa Jêsus. Amen.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work