Kinh Thánh: Giăng 9:18-23
“Song le, người Giu-đa không tin rằng người ấy trước đã mù mà được sáng lại, cho đến khi gọi cha mẹ người đến. Họ gạn hỏi rằng: Đây có quả thật là con trai các ngươi mà các ngươi nói rằng nó mù từ thuở sanh ra chăng? Thế thì, sao bây giờ nó sáng vậy? Cha mẹ người trả lời rằng: Chúng tôi nhìn biết là con trai chúng tôi đó đã mù từ thuở sanh ra; nhưng hiện nay tại làm sao thấy được, thì chúng tôi không rõ. Chúng tôi cũng không biết ai mở mắt nó nữa. Hãy hỏi nó, nó đã đủ tuổi, chính nó sẽ nói cho. Cha mẹ người nói vậy, vì sợ dân Giu-đa; bởi dân Giu-đa đã định rằng hễ ai xưng Đức Chúa Jêsus là Đấng Christ, thì phải bị đuổi ra khỏi nhà hội. Ấy vì cớ đó nên cha mẹ người nói rằng: Nó đã đủ tuổi, hãy hỏi nó.” (BTT)
Kính sợ Đức Giê-hô-va là khởi đầu sự khôn ngoan (Thi thiên 111:10). Chúng ta cần có lòng tôn kính đối với Đấng Tạo Hóa và Lời Ngài. Mọi điều Ngài phán đều đúng và chân thật, và những ai thuận phục Ngài sẽ được phước. Tuy nhiên, sợ hãi những kẻ ghét Chúa Jêsus không phải là điều tốt. Trong câu chuyện hôm nay, cha mẹ của người mù bẩm sinh vừa chứng kiến một phép lạ làm thay đổi cuộc đời. Con trai họ, người đã bị mù từ khi sinh ra, giờ đã nhìn thấy được. Niềm vui của anh là điều không thể che giấu. Họ biết chính Chúa Jêsus đã chữa lành cho con mình.
Nhưng họ lại rất sợ người Pha-ri-si, là những lãnh đạo tôn giáo có quyền lực trong nhà hội. Những người này đã đe dọa rằng bất cứ ai tin Chúa Jêsus là Đấng Mết-si-a của Đức Chúa Trời sẽ bị đuổi khỏi nhà hội. Đối với người Do Thái, lời đe doạ đó nhắm thẳng vào danh tính của họ. Điều đó chẳng khác nào bị khai trừ khỏi cộng đồng và bị xã hội ruồng bỏ. Sẽ không còn ai nói chuyện với họ nữa.
Sau khi tra hỏi người mù vừa được chữa lành (Giăng 9:13-17), những người Pha-ri-si lại gọi cha mẹ anh đến. Họ bị cuốn vào tình huống này cách miễn cưỡng và cảm thấy lúng túng. Họ thừa nhận người được chữa lành là con trai họ và anh đã bị mù từ lúc sinh ra, nhưng họ không dám nói gì về Chúa Jêsus, dù chắc chắn họ biết chính Ngài đã chữa lành cho con mình. Cuối cùng, họ gần như chối bỏ trách nhiệm, nói rằng nếu cần biết thêm điều gì thì hãy hỏi chính con trai họ.
Ngày nay, nhiều Cơ Đốc nhân phải đối diện với sự cô lập của xã hội hoặc thậm chí mất việc làm chỉ vì tin Chúa Jêsus. Đây là một hình thức bắt bớ gián tiếp nhưng tàn nhẫn, nhằm ép buộc họ từ bỏ đức tin. Có lẽ vì sợ hãi mà nhiều người chọn cách im lặng để tránh gặp rắc rối. Nhưng cũng có những người hiểu rằng việc bày tỏ danh Chúa không chỉ giúp người khác nhận được sự cứu rỗi mà thậm chí có thể giúp những người bắt bớ họ quay về với Chúa. Sợ hãi là một trong những vũ khí của Sa-tan. Nó nói dối chúng ta về tương lai (dù chính nó cũng không biết trước tương lai) và cố khiến chúng ta im lặng về Chúa Jêsus nhằm tránh gặp rắc rối. Vậy giải pháp là gì? Chính là can đảm nói về Chúa Jêsus, luôn sẵn sàng trả lời khi có người hỏi về niềm tin của chúng ta (I Phi-e-rơ 3:15).
Kính lạy Chúa là Đấng Hằng Sống, con cảm tạ Ngài vì đã cho con nhận biết Chúa Jêsus và có mối liên hệ với Ngài. Con buồn lòng khi mối quan hệ của con với Chúa bị người khác nhạo báng, hoặc khi họ khiêu khích con nói ra lẽ thật về Chúa Jêsus chỉ để khiến con gặp rắc rối. Con xin lỗi Ngài vì nhiều lần con nghe theo những lời dối trá của ma quỷ, để nỗi sợ hãi lấn át, khiến con không mạnh dạn giới thiệu Chúa Jêsus cho người khác. Xin giúp con luôn chuẩn bị sẵn một lời làm chứng rõ ràng, cả trong suy nghĩ lẫn tấm lòng, về niềm vui của người tin Chúa, và xin ban cho con sự khôn ngoan để nghĩ ra nhiều cách sáng tạo khác nhau để thực hiện trách nhiệm rao truyền Tin Lành. Con cầu nguyện nhân danh Chúa Jêsus. A-men.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work