Kinh Thánh: Lu-ca 22:45-46
“Cầu nguyện xong, Ngài đứng dậy trở lại cùng các môn đồ, thấy đương ngủ mê vì buồn rầu. Ngài phán rằng: Sao các ngươi ngủ? Hãy đứng dậy cầu nguyện, để cho khỏi sa vào sự cám dỗ.” (BTT)
Vào buổi tối quan trọng nhất trong chức vụ của Đức Chúa Jêsus, các môn đồ đã làm Ngài thất vọng. Không phải vì họ đã không hỗ trợ về mặt tinh thần hoặc đạo đức cho người thầy của mình; mà là sau ba năm họ vẫn không hiểu rằng sự cầu nguyện là điều thiết yếu. Đêm đó, họ đã nghe lời dạy cụ thể của Đức Chúa Jêsus là phải tỉnh thức và cầu nguyện (Mác 14:32-42), nhưng họ lại cho rằng việc đó không cần thiết. Họ giống như những học trò đáng thất vọng, tham dự tất cả các bài giảng và lớp học thực hành nhưng lại thi trượt vì không nghĩ rằng môn học đó quan trọng.
Trong suốt chức vụ của Ngài, Đức Chúa Jêsus đã dạy các sứ đồ thực tập cách tham gia vào cuộc chiến thuộc linh chống lại Sa-tan và vương quốc mờ tối của nó (Ma-thi-ơ 6:9-13). Chúa đã chỉ cho họ bằng chính tấm gương của Ngài rằng việc giao tiếp mật thiết với Đức Chúa Cha là điều cần thiết: đó là lý do tại sao Ngài thường dậy sớm để cầu nguyện (Mác 1:35). Trong bài học cuối cùng này, khi cuộc chiến thuộc linh trở nên dữ dội, Đức Chúa Jêsus đã dạy họ rằng sự đau khổ và cái chết sẽ đe dọa và cám dỗ họ từ bỏ. Họ cần sức mạnh từ Chúa để kiên trì trong sự trông cậy; và vì lẽ đó, sự cầu nguyện là điều hết sức cần thiết (Ê-phê-sô 6:18). Tuy nhiên, vì không cầu nguyện, sự sầu muộn đã xâm chiếm họ và trong sự tuyệt vọng, họ ngủ thiếp đi.
Chúa Jêsus đã quở trách họ, yêu cầu họ đưa ra một lời giải thích hợp lý nào đó cho hành vi yếu đuối của mình. Nhưng họ không có câu trả lời. Sau đó Ngài đưa ra yêu cầu thứ hai: “Hãy làm điều Ta đã bảo các ngươi làm là cầu nguyện!” Giống như với Ca-in, sự cám dỗ đang rình đợi trước cửa họ (Sáng thế Ký 4:6-7). Nhưng cũng giống như Ca-in, họ quá kiêu ngạo để thừa nhận sự yếu đuối của mình và nhu cầu trao gánh nặng cho Đức Chúa Trời (Thi thiên 55:22). Thay vì ủng hộ Chúa Jêsus, tất cả họ đều bỏ chạy (Mác 14:50); thay vì tôn vinh Chúa Jêsus, Phi-e-rơ đã chối Ngài (Mác 14:66-72).
Trong những năm kế tiếp, các sứ đồ và Hội Thánh sẽ có nhiều cuộc chạm trán cận kề cái chết, nhưng họ đã biết phải cầu nguyện (Công vụ 12:1-5). Câu chuyện của các sứ đồ là sự đối mặt với chống đối, tức giận, thù hận, bỏ tù, ném đá (II Cô-rinh-tô 11:23-28), và thậm chí với thú dữ trong đấu trường của các đấu sĩ (I Cô-rinh-tô 15:32). Nếu họ dừng sứ mạng rao truyền Tin Lành vì những mối đe dọa, thì sẽ không có sự truyền giáo, không có Hội Thánh và không có sự cứu rỗi cho một thế giới hư mất. Đức Chúa Jêsus lo lắng cho các môn đồ không phải vì Ngài sẽ chạy trốn khỏi thập tự giá nếu không có lời cầu nguyện của họ, mà là vì các môn đồ có thể chạy trốn khỏi thập tự giá của chính họ! Tuy nhiên, thất bại thảm hại ấy rõ ràng đã khắc sâu vào trái tim họ và nhiều năm sau, họ sẵn sàng kể cho Lu-ca nghe về việc họ đã làm Đức Chúa Jêsus thất vọng ra sao. Lời khiển trách của Ngài đã khắc sâu, thúc đẩy họ chú ý, bắt đầu tỉnh thức và cầu nguyện. Còn bạn thì sao?
Lạy Đức Chúa Trời Toàn Năng, cảm ơn Ngài vì Đức Chúa Jêsus Christ đã không bị lệch hướng khỏi mục đích lên thập tự giá. Cảm ơn Ngài về tấm gương cầu nguyện thường xuyên của Chúa Jêsus và mệnh lệnh của Ngài rằng tất cả các môn đồ phải tỉnh thức và cầu nguyện. Xin tha thứ cho con vì đã không coi trọng tấm gương và lời dạy của Ngài như lẽ ra con nên làm, và vì con đã quên rằng Sa-tan có thể dễ dàng kéo một Cơ Đốc nhân không cầu nguyện ra khỏi nhiệm vụ của họ và mục đích của Ngài. Khi điều ác vây quanh con, xin giúp con cầu nguyện và không chạy trốn, tin cậy vào sự khôn ngoan đầy tình yêu của Ngài để con có thể tiếp tục phục vụ Ngài. Trong danh Đức Chúa Jêsus Christ. A-men.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work