Skip to content Skip to sidebar Skip to footer

Ước mơ

Đời người đáng tiếc nhất là không có ước mơ. Nhiều người có ước mơ cao xa còn ước mơ của tôi rất đỗi bình thường nhưng hết sức cần thiết – một cuộc sống Bình An từ bên trong.

Lúc tôi tám tuổi, được ba dắt vào nhà thờ trong một dịp Lễ kỷ niệm mừng Chúa Giê-xu Giáng sinh. Tôi rất thích và thật sự không thể quên lần đầu tiên tận mắt chứng kiến những gì diễn ra trong nhà thờ đêm đó. Nhưng rồi, do biến cố của gia đình, tôi phải dọn nhà đi nhiều nơi nên không có cơ hội đến nhà thờ nữa. Cho đến khi có một người hàng xóm cũ thấy tôi nhanh nhẹn, có thể làm được việc nên kêu tôi ở lại để phụ bán cà phê, nhờ vậy tôi được biết Chúa qua những người con của gia đình ấy.

Trong vòng bốn năm sống và phụ việc trong gia đình này, tôi được họ dẫn đi nhóm với Hội Thánh, đức tin của tôi lúc ấy rất đơn sơ. Tôi được dạy về tình yêu thương của Chúa và cầu nguyện với Chúa mỗi tối trước khi ngủ. Và điều làm tôi vui trong tuổi thiếu niên là nhận thấy lời cầu xin của mình luôn được Chúa nhậm lời.

Cho đến khi gia đình trở lại Sài Gòn, tôi chỉ biết cầu nguyện với Chúa mỗi tối theo thói quen, còn việc đi nhóm với Hội thánh thì dần dần trôi vào quên lãng, vì gia đình không ai tin Chúa, cũng không ai tiếp tục dẫn dắt tôi đến nhà Chúa nữa.

Trải qua nhiều năm, tôi đi làm tại một trường mầm non. Chúa cho chị Hồng Vân là giáo viên cùng trường mời tôi đi nhóm với Ban Thanh Niên tại HTTL Sài Gòn. Như một sự nhắc nhở từ Chúa, tôi bồi hồi nhớ lại tuổi thiếu nhi, thiếu niên của mình đã từng được đến nhà thờ, đã từng cầu nguyện và đặc biệt là đã từng được Chúa đáp lời cầu xin trong đức tin đơn sơ của một đứa trẻ. Lòng tôi được cảm thúc cách rất lạ lùng, tôi nhận lời người bạn ấy và mong chờ từng giờ từng phút trở lại nhà Chúa.

Sau lần trở lại ấy, tôi tự mình đến nhà thờ, quyết định bước lên tin nhận Chúa, học giáo lý Báp-têm và nhận thánh lễ Báp-têm. Rồi mỗi tuần đến thờ phượng Chúa với Hội thánh và ban ngành rất lâu, rất lâu…. Nhưng rồi cũng chỉ đến đó, tôi chưa thực sự kinh nghiệm tình yêu của Chúa.

Nhưng Chúa thì biết tôi rất rõ, công việc của tôi đến lúc có những khó khăn, tôi phải đối diện với nan đề: quyết định nên nghỉ việc hay tiếp tục khi chỉ còn 3 năm nữa là tôi được hưởng quyền lợi của người hưu trí. Nhưng nếu tôi tiếp tục ở lại làm việc thì sẽ có rất nhiều điều ảnh hưởng đến đời sống đức tin của mình. Đấu tranh tư tưởng rất nhiều, cầu nguyện với Chúa rất lâu để rồi đi đến quyết định – xin nghỉ việc trước tuổi hưu trí.

Cảm tạ Chúa, khi tôi hết lòng tin cậy Chúa, vâng phục và phó thác đời sống, mọi quyết định của mình cho Chúa thì Ngài đã nâng đỡ và làm tôi vững lòng. Ngài khiến tôi được bình an và thỏa lòng. Lạ lùng thay, Chúa chu cấp mọi sự cần nhu, và tôi không hề thấy nuối tiếc những quyền lợi từ thế gian. Đặc biệt, tôi nhận ra lúc này là thời gian quý báu nhất trong cuộc đời tôi. Tôi có thời gian học biết Chúa nhiều hơn qua các lớp học Kinh Thánh, giờ tĩnh nguyện, các lớp Trường Chúa nhật, qua sự nhóm lại và hầu việc Chúa tại ban Trung Niên rồi cả Ban Phụ Nữ nữa. Tôi được kinh nghiệm nhiều hơn tình yêu của Chúa và sự ban ơn dư dật của Ngài trong đời sống tâm linh.

Giờ đây, việc thờ phượng Chúa, hầu việc Chúa là niềm vui và phước hạnh lớn lao của tôi. Đối với người khác, những gì tôi “sở hữu”, có thể là tầm thường đối với họ, song đối với tôi đó là điều thật sự phước hạnh. Có những người có điều kiện hơn tôi, có khả năng hơn tôi, nhưng họ bất an và lo lắng rất nhiều. Riêng tôi vì tin Chúa là Đấng chăm sóc, gìn giữ, bảo vệ và biết điều gì tốt nhất cho mình nên tôi luôn yên lòng.

Khi nhìn lại cuộc đời mình, tôi tạ ơn Chúa nhiều điều:

– Chúa cho tôi có anh chị trong gia đình luôn quan tâm chăm sóc nhau, điều kiện cuộc sống giờ đây cũng không phải vất vả, lo toan, mà nhà cửa lại khang trang, thuận tiện cho tôi trong việc đi nhóm thờ phượng Chúa. Gia đình tôi không ngăn cản tôi dành thời gian hầu việc Chúa.

– Bản thân tôi là người không được học hành tới nơi tới chốn, nhưng Chúa đã đặt để bên cạnh tôi những người có kiến thức để giúp đỡ tôi trong công việc ngoài xã hội, đặc biệt những anh chị em cùng đức tin yêu thương, khích lệ và hỗ trợ tôi rất nhiều trong sự hầu việc Chúa.

– Chúa cho tôi có cơ hội phục vụ Ngài trong trách nhiệm là thành viên điều hành ban ngành (Trung Niên, Phụ Nữ) trong Hội Thánh vài năm vừa qua. Bởi công tác đó, Chúa rèn luyện tôi, dạy dỗ tôi, dẫn dắt tôi mỗi ngày, giúp tôi trưởng thành trong Lời Chúa, vững vàng và mạnh mẽ trong đức tin, khích lệ tôi bước tiếp hành trình theo Chúa.

– Ao ước bây giờ là những người thân trong gia đình tôi (anh, chị, các cháu) và bạn bè tôi cũng sẽ được Chúa cứu để nhận biết Ngài là Đấng toàn năng, được thờ phượng Chúa, kinh nghiệm được ơn lành Chúa ban, nhận sự bình an thật và cùng tôi tận hiến cuộc đời mình cho Chúa trong những ngày Chúa cho còn sống động trên đất này.

Ước mong lớn nhất từ đáy con tim của tôi là làm theo thánh ý Chúa, cùng đi với Chúa mãi không rời vì có Ngài trong đời thì tôi có tất cả mọi điều tốt lành. Tôi tạ ơn CHÚA vì Ngài dệt trong tôi một ước mơ thật tuyệt vời – Sự Bình An Chúa Ban.

Các bạn thân mến! Nếu bạn gặp tôi và quên tôi, bạn sẽ không mất gì. Nhưng nếu bạn gặp Chúa Giê-xu hoặc nghe về Tin Lành cứu rỗi mà bạn từ chối Ngài thì bạn sẽ mất tất cả vì Kinh Thánh có chép: “Người nào nếu được cả thiên hạ mà mất linh hồn mình thì có ích gì?” Mác 8:36

Chúa Giê-xu rất yêu bạn, hãy đến với Ngài để nhận sự cứu rỗi cho linh hồn mình vì duy chỉ Chúa là Cứu Chúa của nhân loại.

Muốn thật hết lòng.

Bài làm chứng của Chị Phạm Thị Kiều Nga – Ban Trung Niên HTTL Sài Gòn

Là Hội Thánh Tin Lành đầu tiên tại Sài Gòn, trực thuộc Hội Thánh Tin Lành Việt Nam, được thành lập năm 1920.
Sứ mệnh Hội Thánh:
“TẤT CẢ VÌ NGƯỜI CHƯA ĐƯỢC CỨU”

© 2024. Bản quyền thuộc về Hội Thánh Tin Lành Sài Gòn