Nỗi nhớ nhà không phải là thứ có thể đong đếm được nhiều hay ít, sâu sắc hay nông cạn. Nó đơn thuần chỉ là nỗi khao khát được trở về bên gia đình, về với quê hương, về với người thân, bạn bè, về với những điều bình dị nhất. Nó là tình cảm xuất phát từ tận sâu trong trái tim của mỗi con người, khi mà người ta trong hoàn cảnh bắt buộc nào đó, phải xa quê, phải đến sinh sống nơi đất khách quê người.
Nhưng hôm nay tôi sẽ tâm tình với các bạn sự Trở Về của tôi với chính Chúa, là Đấng nắn nên tâm-thần tôi, dệt thành tôi trong lòng mẹ tôi…
Tôi được sinh ra ở thành phố Hà Nội. Bố mẹ tôi là nhà giáo. Năm tôi chín tuổi, bố mẹ tôi chuyển công tác vào Thành phố Hồ Chí Minh, từ ấy chúng tôi có duyên với thành phố này.
Gia tài bố mẹ tôi mang theo vào Nam chỉ toàn sách và sách. Bác bốc xếp lo lắng cho bố mẹ tôi: «Thế này thì ông bà lấy gì mà sống?» Những ngày đầu mới chân ướt chân ráo đến thành phố mới, mọi thứ phải làm lại từ đầu, bố mẹ tôi lo lắng rất nhiều. Mẹ tôi thường đến ngôi nhà thờ Công giáo gần nơi ở nhờ để cầu nguyện, dù trước đó mẹ tôi không theo tôn giáo nào. Rồi tình cờ mẹ tôi được mời tham dự một buổi Truyền giảng tại Hội Thánh Tin lành Sài Gòn, quận
1. Tại đây mẹ tôi đã tìm được Đấng mà bấy lâu mẹ tôi vẫn tìm cầu, mẹ tôi đã ăn năn tội lỗi của mình và tin nhận Chúa. Chị em tôi được mẹ dắt đến nhà thờ học lời Chúa, sinh hoạt với các bạn thiếu nhi trong Hội Thánh.
Với đồng nghiệp, họ hàng hai bên, việc mẹ tôi theo đạo Tin lành là điều lạ. Ngày ấy, bố tôi vẫn chưa tin Chúa, nhưng ông không ngăn cản mẹ và chúng tôi đi nhà thờ vì ông nhận thấy sau khi tin Chúa mẹ tôi được biến đổi, bà vui vẻ hơn, ít lo lắng hơn – vì bà đã có Đấng Yên ủi; chúng tôi được học nhiều điều hay, các bạn của chúng tôi trong Hội Thánh cũng đều ngoan hiền cả. Và cũng chính trong thời gian đầu nhiều khó khăn này, sự quan tâm mà Hội Thánh dành chúng tôi quả là chân thành, đáng quý mà ít có hội nhóm nào bên ngoài có được, bởi Hội Thánh thực hành lời Chúa dạy: “Nếu các ngươi yêu nhau, thì ấy là tại điều đó mà thiên hạ sẽ nhận biết các ngươi là môn đồ ta” (Giăng 13:35).
Sau khi tin Chúa, chúng tôi được trải nghiệm tình yêu thương, sự quan phòng lớn lao của Chúa. Chúa cho cuộc sống của gia đình tôi được dần tốt đẹp hơn. Cho đến bây giờ, mỗi khi ngồi ngẫm nghĩ lại : Tại sao Chúa cứu tôi giữa hơn 90 triệu người? Vì sao Chúa đem tôi ra khỏi nơi tăm tối ? Thật ngạc nhiên khi cảm nhận rõ ràng CHÚA QUÁ YÊU TÔI, vì lúc tôi cần Ngài thì Ngài ở bên tôi tự bao giờ.
Gia đình tôi chuyển nhà vài lần, chuyển sinh hoạt đến vài Hội Thánh, nhưng dù ở đâu chúng tôi cũng nhận được sự quan tâm, khích lệ từ Hội Thánh. Đặc biệt, Hội Thánh Sài Gòn vẫn luôn giữ liên lạc, thăm viếng gia đình tôi thật chu đáo.
Tôi trưởng thành, lập gia đình với người phối ngẫu cùng niềm tin. Chồng tôi được sinh ra và lớn lên trong gia đình đã mấy đời theo đạo Tin lành. Vùi đầu vào công việc, thế là cuộc sống mưu sinh lôi kéo tôi xa Chúa, tôi thường “bỏ qua sự nhóm lại như mấy kẻ quen làm”. Đời sống thuộc linh của tôi yếu ớt như cây non trồng xa dòng nước, tôi như kẻ lữ hành mải miết đi vô phương hướng. Các con tôi lần lượt ra đời, tôi chợt nhận ra, nếu tôi vẫn cứ xa rời Chúa, các con tôi sẽ không có cơ hội học lời Chúa, chúng cũng sẽ yếu ớt, lạc lối như bao con trẻ ngoài kia.
Bởi tình yêu thương, Chúa muốn đưa chúng tôi trở lại với Ngài. Gia đình nhỏ của tôi chuyển nhà về gần Hội Thánh Sài Gòn hơn, chúng tôi có cơ hội quay về sinh hoạt với Hội Thánh Sài Gòn. Được học hỏi, khích lệ nhiều từ các đầy tớ, con cái Chúa, anh chị em đầy lòng sốt sắng, đời sống thuộc linh của tôi tăng trưởng hơn. Tôi thật như đứa con lưu lạc bao năm giờ được trở về nhà. Tôi cảm tạ ơn Chúa vì các con tôi cũng đang lớn lên trong niềm tin nơi Chúa, được theo học các lớp trường Chúa nhật từ thuở ấu nhi, thiếu nhi nên hẳn chúng sẽ dạn dĩ, mạnh mẽ hơn tôi ngày xưa. Trên hết, tôi biết ơn Chúa vì bố tôi cũng đã tin Chúa. Những năm cuối đời, bố tôi dành nhiều thời gian đọc Kinh Thánh. Ông đã tập hợp những điều răn của Chúa trích ra từ Kinh Thánh, viết nên một cuốn sách nhỏ để con cháu đọc, học và làm theo lời Chúa. Tôi tin rằng bố tôi đã được an nghỉ nơi miền vinh hiển phước hạnh.
Đức Chúa Jesus phán: “Ta là đường đi, lẽ thật, và sự sống” (Giăng 14:6a). Quả thật, chỉ khi nhận biết, tin và đi theo Chúa, chúng ta mới tìm được Chân Lý cho đời sống mình. Dẫu biết linh trình theo Chúa còn nhiều thử thách, ngăn trở, nguyện xin Chúa cho chúng con luôn trung tín cho đến cuối cùng, như lời Chúa phán: “Khá giữ trung tín cho đến chết, rồi ta sẽ ban cho ngươi mão triều thiên của sự sống”, và nguyện xin Chúa cho chúng con thực hành nếp sống đạo trong mọi nơi chúng con sinh sống, làm việc hầu thực hiện được mạng lệnh Chúa truyền: “Sự sáng các ngươi hãy soi trước mặt người ta như vậy, đặng họ thấy những việc lành của các ngươi, và ngợi khen Cha các ngươi ở trên trời” (Ma-thi-ơ 5:16).
Xin Chúa cho mỗi ngày có thêm nhiều người trở về với Chúa, có Chúa làm Đức Chúa Trời mình, trải nghiệm tình yêu lạ lùng của Ngài, bởi “Phước cho dân nào có Giê-hô-va làm Đức Chúa Trời mình”. A-MEN
Bài làm chứng của Chị Ngô Thị Hồng Hoa, ban viên Ban Tráng Niên, HTTL Sài Gòn
Kinh Thánh: Giăng 4:1-3 “Khi Chúa đã hay rằng người Pha-ri-si có nghe đồn Ngài…
Kinh Thánh: Giăng 3:36 "Ai tin Con, thì được sự sống đời đời; ai không…
Kinh Thánh: Giăng 3:34-35 “Vì Đấng mà Đức Chúa Trời đã sai đến thì rao…
Kinh Thánh: Giăng 3:31-33 “Đấng từ trên cao đến là trên hết mọi loài. Kẻ…
Kinh Thánh: Giăng 3:27-30 “Giăng trả lời rằng: Ví chẳng từ trên trời ban cho,…
Kinh Thánh: Giăng 3:22-26 “Kế đó, Đức Chúa Jêsus đi với môn đồ đến đất…