Skip to content Skip to sidebar Skip to footer

Tình yêu diệu kỳ từ Đấng tôi tin

Cảm tạ Chúa cho con làm người và được làm con Ngài.

Cảm tạ Chúa đã cho con được sống trọn trong tình yêu của Ngài.

Phước hạnh và sự thương xót vẫn theo con luôn suốt 82 năm qua.

Chúa cho tôi được làm người và được làm con Ngài.

Bà ngoại và mẹ tôi được biết và tin Chúa ở Bến Tre. Sau khi lên Sài Gòn, mẹ và cha tôi quen nhau trên chuyến xe lửa Sài Gòn – Hà Nội. Mẹ mang thai nhưng không muốn giữ vì ảnh hưởng đến việc học nhưng cuối cùng tôi vẫn được sanh ra với trọng lượng chỉ có 1,5kg. Tôi được gởi cho bà (vú) nuôi, tôi gọi ngoại là “Má”, không gọi ai là cha.

Đến năm 60 tuổi, tôi mới được dì ba Kiêm kể lại: “Chúa đã bồng ẵm tôi từ trong lòng mẹ”

Ngoại dâng tôi cho Chúa vào năm tôi lên sáu. Cũng trong năm này, tôi biết được ai mới là mẹ ruột của mình. Điều này làm tôi bị trầm cảm đến năm 18 tuổi. Đến năm 1951, bà ngoại gửi tôi trọ tại tư thất Hội Thánh Nha Trang. Lúc đó Mục Sư Trần Trọng Thục làm chủ tọa. Tại đây, tôi được học lời Chúa, được cầu nguyện với Chúa, được nếm trải tình yêu thực sự của một đứa trẻ bấy lâu nay rất thèm khát.

Tình yêu diệu kỳ của Chúa là ánh sáng, là ngọn đèn soi từng bước chân tôi theo Ngài

Tôi vào Sài Gòn vào năm 1952 để tiếp tục đi học. Tôi có cơ hội được thờ phượng và tham gia hầu việc Chúa với Ban Thanh Niên, hướng dẫn lớp Trường Chúa Nhật tại Hội Thánh Nguyễn Tri Phương – Quận 10.

Chính sự cay đắng của số phận, sự cô đơn của tâm hồn khiến tôi luôn cầu nguyện với Chúa, học lời Chúa để được an ủi và bình an. Bệnh trầm cảm khiến tôi không tâm sự hay chuyện trò cùng với ai. Tôi cầu nguyện với Chúa, nói với chính mình bằng những dòng nhật ký. Năm 1962, tôi đậu tú tài II, tôi ghi danh học Luật và Văn Khoa, sau 4 năm có Cử Nhân Luật, tôi ước mơ xin làm ở Ngoại Giao Đoàn. Do hoàn cảnh, năm 1963 tôi về Đơn Dương thăm ngoại. Trường trung học CL Đơn Dương đang cần Giáo sư, bà dì Ba bảo tôi đưa đơn để dạy. Tháng 9 tôi nhận quyết định bổ nhiệm và về đây dạy học. Nơi thung lũng Đơn Dương yên tĩnh, tôi quên đi những ước mơ, hoài bão… để sống bình lặng: cầu nguyện và thờ phượng Chúa-học lời Ngài.

Từ khi nhận biết mình có Người Cha Thiên Thượng đầy quyền năng, người mẹ yêu thương che chở, mọi vấn đề lớn nhỏ tôi đều tỏ cho Ngài và xin lời dạy dỗ. Về hôn nhân – không quan trọng đối với tôi nên tôi không cầu xin Chúa ban cho sự bình an. Đơn giản tôi nghĩ là tôi không lập gia đình. Chính vì khe hở này mà Sa-tan đã tấn công tôi, phá hại trinh tiết tôi và để cướp tài sản mà tôi đã dành dụm sau 7 năm dạy học. Chúng dùng mọi thủ đoạn vây phủ tôi chặt bằng dây kẽm gai nhọn, máu không chảy ra ngoài nhưng chảy vào tim, óc tôi. Tôi rất hối hận, mong về với gia đình, người thân để được huấn dạy.

Năm1970 tôi được thuyên chuyển về trường cấp 2-3 Hùng Vương Quận 5.

Trước năm 1975, tôi sinh 2 đứa con Tâm (1971) và Tuấn (1973). Khi mang thai đứa đầu, tôi đọc lời Chúa “Con cái là bửu vật của Đức Chúa Trời ban cho” đối với những ai chưa biết Chúa chắc họ sẽ bỏ con cho hội từ thiện cho ai đó cần con. Tôi đã nuốt đau khổ để làm bổn phận người mẹ: sinh và nuôi dưỡng những hình hài mà Chúa cho làm người.

Sau 1975 tôi sinh thêm Tú (1976) và Tài (1979). Tôi đã xa chuồng chiên Ngài, đã sinh ra những đứa con (Sa-tan luôn muốn các con tôi thờ ma lạy quỉ). Cuộc sống mưu sinh, nuôi bốn đứa con trai khiến tôi không có thời gian dành cho Chúa nhưng Chúa vẫn che chở, bảo bọc, đoái xem và ban sức khỏe cho tôi.

Các con tôi gắn liền với các thử thách:

+ Lúc 15 tuổi Trần Anh Tâm bị bệnh hoang tưởng do sự đầu độc của quỷ dữ. Sau 25 năm, Tâm tin nhận Chúa bên Úc trở nên con cái Ngài.

+ Trần Phú Anh Tuấn- 13 tuổi bị hoại tử cơ xương đùi, được bác sĩ trưởng khoa ngoại BV Chợ Rẫy điều trị. Sau đó, đi học và làm việc ở Hàn Quốc và được công ty Hàn Quốc hỗ trợ thay khớp.

+ Trần Phú Anh Tú bị hở van tim lúc 12 tuổi phải điều trị 2 năm.

+ Trần Phú Anh Tài bị bệnh “Viêm Tủy tiến lên” lúc 12 tuổi, và bác sĩ trưởng khoa thần kinh của BV Chợ Rẫy điều trị. Chân em không cử động được từ đầu gối đến bàn chân và tay không cử động được từ khủy tay đến các ngón tay. Khi ăn phải có người đút, khi vệ sinh phải có người hỗ trợ, nhức nhối toàn thân không ngủ được. Tôi chỉ biết cầu nguyện và nhờ tôi con Chúa cầu thay xin Chúa mở đường. Chúa đã nhậm lời cầu xin, em được chẩn đoán đúng bệnh, chữa trị tích cực và phục hồi.

Nếu không bởi tình yêu của Chúa, không bởi quyền năng của Ngài thì chắc sẽ không có những Bác sĩ Trưởng khoa, những công cụ Chúa dùng để cứu lấy các con của tôi.

Sau 20 năm tôi trải nghiệm của con chiên khi xa bầy, bị muông sói cướp lấy, mệt mỏi, chán chường… cuộc sống khó khăn bao phủ nhưng cánh tay yêu thương và quyền năng của Ngài đã đưa tôi về chuồng chiên của Ngài. Tôi được thờ phượng và hầu việc Chúa tại Hội Thánh Tân Thuận. Chính tại đây tôi tìm được nguồn suối sự sống, tìm được hình ảnh thời thanh niên được bước trong Chúa tại Hội Thánh Nguyễn Tri Phương.

Đến năm 2006, tôi xin chuyển hội từ Hội Thánh Tân Thuận về Hội Thánh Sài Gòn.

Tình yêu của Chúa ban cho tôi sự bình an, thoả nguyện và thoả lòng

Một hành trình đức tin phía trước với những điều tốt đẹp: đời sống vật chất đầy đủ, nhà cửa khang trang, tiền bạc đủ dùng, sức khỏe bình thường và có thời gian Chúa cho để hầu việc Chúa trong ơn Ngài. Tôi được tự do ở trong Chúa, thờ phượng Ngài, được cầu nguyện với Ngài, dâng hiến cho Ngài, được chia sẻ và giúp đỡ người khó khăn, bệnh tật..vv….

Tôi có cơ hội trong việc dâng hiến tài chính với nhiều mục vụ. Bốn gia đình và các cháu nội tôi đều thờ phượng Chúa cách hết lòng: Trần Phú Anh Tuấn- ban phiên dịch HTTL Sài Gòn hoặc nơi nào cần phiên dịch viên. Trần Phú Anh Tài- Hầu việc Chúa trong chức vụ chăn bầy (Khóa 2 Thần Học Viện). Hiện nay, Quản nhiệm tại HT Tân Châu, An Giang.

Hành trình đức tin qua 82 năm. tôi được trải nghiệm qua Kinh Thánh Gia Cơ 2:17 “Về đức tin, cũng một lẽ ấy; nếu đức tin không sanh ra việc làm, thì tự mình nó chết.”

Như vậy, Đức Tin phải kèm theo việc làm. Theo tôi có 2 việc làm trên hành trình đức tin theo Chúa:

1. Cầu nguyện

2. Học và làm theo Lời Chúa

Đức tin ví như 2 thanh sắt trên đường ray để đưa đoàn tàu lửa tiến lên thì 2 thanh sắt luôn trên đường ray phải luôn duy trì và song song nhau. Nếu có sự bất ổn 1 trong 2 thanh thì tàu sẽ trật đường, gặp sự cố, không di chuyển và sẽ không đến ga được.

Thường thì tuổi cao, sức yếu như tôi đến ga bình an, thỏa lòng là tốt cho 1 đời người. Hành trình Đức Tin của người theo Chúa thì ga cuối cùng là Thiên Quốc. Tôi cầu xin Chúa thêm sức cho tôi để tiếp túc đến ga cuối cùng nơi tôi gặp Đấng tôi đang tin.

Một lần nữa tôi xin tạ ơn Chúa: “Tạ ơn Đức Chúa Trời, vì sự ban cho của Ngài không xiết kể!” (II Cô-rinh-tô 9:15)

Sài Gòn, 7.5.2021

Bài làm chứng của bà Lê Thị Ái Thanh- Ban Lão Niên – HTTL Sài Gòn

Là Hội Thánh Tin Lành đầu tiên tại Sài Gòn, trực thuộc Hội Thánh Tin Lành Việt Nam, được thành lập năm 1920.
Sứ mệnh Hội Thánh:
“TẤT CẢ VÌ NGƯỜI CHƯA ĐƯỢC CỨU”

© 2024. Bản quyền thuộc về Hội Thánh Tin Lành Sài Gòn