Cuộc sống vốn dĩ rất ngắn ngủi, đó là sự thật. Chúng ta không thể để lãng phí một giây phút nào cả, vì vậy trong khi đang sống ở đây – hành tinh tuyệt vời này, tại sao mỗi người lại không chắc chắn về những gì bản thân đang làm ngay thời điểm hiện tại, những gì mà mình quan tâm nhất? Hãy tự hỏi bản thân rằng điều gì khiến bạn thực sự sống có ý nghĩa? Phải chăng là sống theo cách mà bạn cho là đúng?
Tôi được sinh ra trong một gia đình không hề biết gì về Chúa. Gần nhà tôi có một nhà thờ công giáo, tên “Phú Hải”. Hằng ngày tôi thấy những người hàng xóm đi lễ sau hồi chuông của tháp nhà thờ. Tôi tự thắc mắc: Chúa là ai mà giáo dân đến nhà thờ để cầu lễ?
Lúc 19 tuổi thì tôi ‘phải lòng’ một anh thanh niên. Mỗi chiều Chúa Nhật anh thường đưa tôi đến nhà thờ Tin lành. Lần đầu tiên tôi đặt chân đến nhà thờ, địa chỉ 155 Trần Hưng Đạo, quận 1. Anh rủ thì tôi đi chứ cũng không có khái niệm gì về Chúa cả. Sau gần một năm tới lui nhà thờ, nghe Lời Chúa được rao giảng, thì tôi thích vì ở đây dạy nhiều điều rất hay cho cuộc sống. Tôi đơn sơ nhận biết Chúa yêu tôi và Ngài chết vì tội tôi. Tôi tin nhận Ngài vào đời sống mình.
Tôi và anh ấy cùng nhau cầu nguyện thật nhiều trước khi thưa chuyện “lứa đôi” với gia đình của tôi vì chúng tôi rất lo lắng là gia đình tôi sẽ không chấp nhận khi tôi theo Chúa. Cảm ơn Chúa, ba mẹ tôi đồng ý cho chúng tôi tìm hiểu để đi đến hôn nhân. Dù cho hai bên gia đình không cùng một niềm tin, nhưng ngày tươi đẹp đã đến, anh và tôi về cùng “một đội”.
Sau bốn năm sống cùng nhau, đi thờ phượng Chúa với nhau thì vợ chồng tôi hớn hở khi biết tôi đã mang thai. Chúng tôi vui mừng trong tinh thần chuẩn bị đón đứa con đầu lòng ra đời. Nhưng sự lo lắng và hoang mang lại ập đến. Khi tôi đi khám thai, bác sĩ bảo là không thấy thai gì cả. Tôi không tin vì nghĩ thai nhi còn nhỏ. Sau 2 tuần, tôi đi khám lại. Lần này siêu âm và bác sĩ cho biết: thai của cô không có nhịp tim, phải bỏ đi.
Bao nhiêu ước mơ về đứa con đầu lòng như sụp đổ, mắt tôi nhoà đi trong vô vọng khi nghe kết quả tái khám. Tôi không muốn tin những lời bác sĩ nói dù nghe rất rõ ràng. Tôi đã khóc thật nhiều với Chúa và trình dâng điều hệ trọng này cho Ngài. Ngày qua ngày, lòng tôi lại càng sợ hãi vì trong bụng tôi không hề nghe một cử động nào của một bào thai sống.
Không thể sống trong tình trạng ‘hoảng loạn’ như vậy, tôi nhớ là mình có Chúa mà. Lời Chúa làm cho tôi sực tỉnh “Đừng sợ, hãy tin mà thôi thì con ngươi sẽ được cứu” – Lu-ca 8: 50. Tôi neo chặt nơi lời Chúa hứa và thật lòng cầu nguyện xin Chúa cứu lấy thai nhi. Theo ngày hẹn khám, vợ chồng tôi lại đến gặp bác sĩ. Ngồi trên cái ghế trong phòng có những mẹ bầu cùng ngồi chờ khám, tôi ao ước được như họ, được bác sĩ báo thai nhi phát triển tốt … Lòng tôi se lại và thầm nguyện: Chúa ôi, xin cho con được như họ, con chỉ cần một đứa con bình thường thôi, trai hay gái gì cũng được. Đang trong sự suy nghĩ nài xin Chúa đoái thương thì tên tôi được gọi vào khám. Tôi thật sự run rẩy, bước lên bàn khám, và hy vọng kết quả lần này sẽ khác đi. Sau khi siêu âm và khám xong, bác sĩ gọi một cô hộ lý đến, đưa xấp hồ sơ và bảo: Hãy dẫn thai phụ này đi bỏ thai, lẽ ra phải bỏ kỳ trước, để đến nay là quá muộn. Sải bước chân nặng nề theo sau người hộ lý, nước mắt tuôn ra, lòng tôi thốt lên: Chúa ơi, Ngài ở đâu?… Cô hộ lý nắm tay tôi dìu đến cửa thang máy, cánh cửa thang máy từ từ mở ra … Bất chợt, tôi giật tay mình ra khỏi tay cô hộ lý và chạy thật nhanh ra chỗ chồng tôi. Không nói gì cả, tôi leo lên xe, anh chở tôi đi và cả hai cùng yên lặng, lòng nặng nề biết bao …
Một cơn mưa to với mây mù ập xuống, tấp xe vào lề trú mưa. Đứng trước mái hiên của một căn nhà giữa một thành phố buồn, lòng ngổn ngang hụt hẫng vô cùng khi nghĩ về lời của ông bác sĩ … Nhìn quanh, chồng tôi thấy một tấm bảng “Phòng khám phụ khoa”, hay mình vô đây khám xem thế nào em? – Anh nói với tôi.
Sáu giờ chiều thì phòng khám mở, chúng tôi vào gặp bác sĩ và trình bày lại mọi việc cho bác sĩ nghe. Khám xong, bác sĩ cho tôi địa chỉ một phòng siêu âm ở đường Võ Thị Sáu, quận 3 và nói: Thai của chị còn nhỏ, tôi không biết chắc, hãy đi siêu âm nhé. Ngồi đợi để đến lượt mình siêu âm, tôi thầm thưa với Chúa: Con đã quá mệt mỏi rồi, Chúa ơi, đừng để con gục ngã … Bác sĩ nghe tôi tường thuật lại với giọng run rẩy, như hiểu tâm trạng lo sợ của tôi, bác sĩ nắm tay tôi và bảo: Em hãy bình tĩnh nghe chị nói nè, hãy quên những lo lắng từ bữa giờ, chị báo cho em biết, em đang mang một bào thai rất khoẻ mạnh, được khoảng 3 tháng 10 ngày, yên tâm về nhà nghỉ ngơi nghe chưa.
Nước mắt của sự vui mừng tuôn tràn và biết ơn vì Chúa mà tôi tin, Đấng mà tôi tôn thờ là CÓ THẬT. Chúa ơi! Ngài đang làm một phép lạ trên cuộc đời con đấy thôi. Con cảm tạ Chúa thật nhiều. Về nhà đêm hôm ấy, thật ngạc nhiên vì bụng tôi gò lại và thai nhi đạp đạp liên tục. Tôi thật hạnh phúc và kinh nghiệm quyền năng của Đấng tạo hoá. Ngài yêu tôi và cứu con của tôi. Trong tôi ngập tràn niềm hy vọng – Chúa chắc sẽ bồng ẵm cả tôi và con tôi nữa.
Hành trình theo Chúa của tôi với đức tin càng thêm, thoả lòng trong mọi hoàn cảnh. Cơ đốc nhân không miễn trừ khỏi tai hoạ, thử thách và đau khổ trong cuộc sống, nhưng Đức Chúa Trời luôn yêu thương, không hề lìa bỏ những ai yêu mến và kêu cầu sự cứu giúp từ Ngài.
Tôi tạ ơn Chúa vì Ngài ban cho tôi một cuộc sống thật phước hạnh trong Ngài. Lòng quyết nương Chúa không thôi vì Ngài đã dựng nên tôi, biết rõ tôi, chăm nom mỗi bước đường của tôi. Cảm ơn anh đã đem tôi đến với Chúa và Ngài khiến tôi đã có những quyết định đúng, sống theo lời Ngài dạy. Đời sống theo Chúa của cả gia đình chúng tôi như một bài ca TẠ ƠN CHÚA vì đứa con đầu lòng của chúng tôi giờ đây là một thanh niên rất kính sợ Chúa, cường tráng, cao hơn 1m7. Và ân điển Ngài cứ thêm lên trên gia đình chúng tôi với đứa con gái thứ hai khỏe mạnh ra đời, yêu mến Chúa và ngoan hiền. Quả thật, chúng tôi kinh nghiệm “Phước hạnh và sự thương xót sẽ theo tôi, tôi sẽ ở trong nhà Đức Giê-hô-va Cho đến lâu dài.”
Các bạn mến thương! Bạn đang tìm kiếm điều gì cho tâm linh mình giữa cuộc sống đang biến động bởi cơ đại dịch Covid-19 kinh khủng này? Hãy xin Chúa thương xót mình vì con người chỉ tìm được sự Tha Thứ và Bình An khi đến với Chúa và thật lòng ăn năn tội lỗi.
Muốn thật hết lòng!
Bài làm chứng của chị Nguyễn Thị Trang, ban viên Ban Tráng niên HTTL Sài Gòn