Nếu ai hỏi tôi rằng: “Trong cuộc đời bạn, điều gì làm bạn vui mừng nhất?
Tôi sẽ trả lời ngay: “Là ngày tôi tin và tiếp nhận Chúa Giê-xu làm Cứu Chúa của cuộc đời mình.”
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình người Hoa, theo đạo Phật, thờ cúng ông bà tổ tiên cách thành khẩn. Nhiều năm tôi sống cùng phía bên ngoại, gốc người Huế, nên đã nhận được sự dạy dỗ về gia đạo cách chuẩn mực và nghiêm khắc. Sau khi hoàn thành việc học, đi làm, rồi lập gia đình, có con. Tưởng rằng ngày lập gia đình là ngày hạnh phúc nhất trong đời của một thiếu nữ hiền thục như tôi. Nào ngờ, không bao lâu sau biến cố xảy ra, hôn nhân đổ vỡ, tan nát cõi lòng,… Cuộc sống thật phũ phàng quá, không như mình mong đợi.
Ngày tháng trôi qua, tôi miệt mài làm việc mong có cuộc sống an nhàn như nhiều người. Nhờ em gái chăm các con nhỏ của mình, tôi lấy công việc để quên buồn đau, vực dậy tinh thần. Những lúc quá mỏi mệt, tôi tìm đến chùa chiền tụng kinh, làm công quả, nương nhờ nơi cửa Phật hầu mong tâm được bình yên. Trải qua nhiều năm, lòng tôi không có chút gì gọi là yên ổn và thanh thản cả.
Thế rồi các con cũng lớn khôn, chúng lập gia đình và tôi trở thành bà ngoại. Còn sức khoẻ, tôi tiếp tục lao vào công việc, làm bất kể ngày đêm. Niềm vui của một người đàn bà là tự mình làm việc, tạo một tài sản kha khá. Ấy cũng là một ngày rất vui trong cuộc đời mình khi nhìn lại. Tài chánh sẽ “mở cửa” mọi khó khăn và là giải pháp cho cuộc sống vui tươi. Bạn biết không, do làm việc quá sức, năm 2011 tôi ngã bệnh, số tiền dành dụm lâu nay không còn đồng nào. Ngày vui chưa trọn thì nỗi buồn ập đến mà không báo trước. Trong lúc sức khoẻ suy kiệt, tinh thần xuống dốc, một trong những đồng nghiệp của tôi, chị là người theo đạo Công Giáo, đến thăm và rủ tôi đến nhà thờ. Tôi cùng chị đi nhà thờ hơn 2 năm nhưng tôi vẫn không cảm nhận được Chúa là ai? Đức Mẹ là ai và người làm gì cho tôi? Chúa chẳng bày tỏ gì cùng tôi cả …
Cuối năm 2013, mẹ tôi, một tín đồ Tin Lành, từ xa về Việt Nam thăm gia đình và ở lại cho đến Tết cổ truyền. Những ngày đầu năm âm lịch 2014, mẹ dắt tôi đến nhà thờ Tin Lành Sài Gòn để tôi có cơ hội tìm hiểu về Tin Lành. Mẹ tôi mong tôi được thoát ra khỏi cuộc sống mờ mịt, tăm tối, không hy vọng. Trong thời gian ngắn ngủi tâm sự cùng mẹ, khi bà còn lưu lại tại Việt Nam, tôi đã được nghe mẹ làm chứng về tình yêu của Chúa, cách Ngài biến đổi đời sống của bà, … Sau khi mẹ tôi rời Việt Nam, tôi vẫn tiếp tục đến nhà thờ Tin Lành Sài Gòn vào mỗi sáng Chúa nhật. Khi Mục Sư giảng dạy Kinh Thánh, tôi lắng nghe và lần hồi cảm thấy Lời Chúa thật chuẩn mực cho nền giáo dục và đạo đức trong xã hội. Lần nọ, trong một chương trình truyền giảng vào tháng 3 năm 2014, tôi ngồi trong nhà thờ, cạnh tôi có một chị tín hữu, chị nhẹ nhàng nhường quyển Kinh Thánh và Thánh Ca của chị cho tôi xem. Lần đầu tiên tôi có sự cảm mến với các tín hữu trong nhà thờ. Cửa lòng tôi vẫn đóng chặt trước lời mời gọi tin nhận Chúa của người hướng dẫn chương trình hôm đó. Làm gì có Chúa trên đời này mà tin? Tôi đã làm gì nên tội? Nếu có Chúa thật sao Ngài lại đẩy tôi vào cảnh bệnh tật trắng tay? …
Ngày Chúa nhật tôi rảnh rỗi, chẳng biết làm gì hay đi đâu, tôi tiếp tục đi lễ. Vào một ngày hè của tháng 6/2014, khi vào trong sảnh đường nhà thờ chọn một chỗ để ngồi, cạnh tôi là cô Ngọc Mai. Cô làm chứng cho tôi nghe cách thể nào Đức Chúa Trời quyền năng yêu thương và chữa lành bệnh cho cô, … Tôi có sự hiểu biết về cuộc sống nhất định, không dễ bắt phục tôi khi tuổi đã ngoài lục tuần. Sau 3 tuần suy nghĩ nhiều về tình yêu của Chúa, và sự hiện diện của Ngài, lòng tôi bất ngờ thốt lên: “Chúa đang ở đây với con mà bấy lâu nay con không nhận biết.” Vào buổi sáng Chúa nhật cuối tháng 6 năm đó, tôi đã đến nhà thờ dự buổi nhóm, tôi lắng nghe Lời Chúa cách cẩn thận và tôi quyết định mời Chúa làm Chủ cuộc đời của tôi.
Chúa ban cho mỗi con người cả hai con mắt để chúng ta có cái nhìn toàn diện. Nếu chỉ dùng một con mắt mà thôi, đôi khi tầm nhìn của chúng ta sẽ không rõ ràng. Cũng vậy, sống giữa trần thế này, Chúa muốn tôi nhìn mọi sự bằng cả con mắt thuộc thể lẫn con mắt thuộc linh thì mới cảm nhận sự hiện diện của Ngài. Cảm ơn Chúa đã đến trong cuộc đời của con, cho con nhận biết Ngài cách rõ ràng dù đôi mắt thuộc thể con không nhìn thấy Ngài, nhưng bao nhiêu ơn lành và sự tha thứ tuôn đổ trên con, há không phải là từ Chúa sao!
Thánh Kinh có chép: “Cũng có những hình thể thuộc về trời và hình thể thuộc về đất; nhưng vinh quang của những hình thể thuộc về trời khác với vinh quang của những hình thể thuộc về đất.” (1 Cô-rinh-tô 15:40)
Tôi được học giáo lý căn bản, biết Chúa càng thêm qua Kinh Thánh, được thờ phượng Chúa với lòng bình yên, cởi mở và thích thú hơn. Bao nhiêu đắng cay, buồn tuổi, thất vọng trong tôi đã được Chúa xoá bôi, thay vào đó là sự vui mừng, bình an, tha thứ, nhân từ, hiền lành, tiết độ, … Những điều này, trước đây dù tôi có cố gắng đến mấy thì cũng chẳng tìm thấy nơi trần gian. Ngày 14 tháng 9 năm 2014, tôi cam kết trọn đời sống tôn thờ Chúa, bước theo Ngài qua Thánh lễ Báp-tem. Tôi vui mừng và cảm động rất nhiều. Tôi chính thức trở thành con cái yêu dấu của Chúa từ đó. Tôi mượn lời bài biệt Thánh ca “Ngày vui vẻ” để bày tỏ tâm trạng của tôi:
Ngày vui hơn hết, ngày tôi tin Chúa
Tôn Giê-xu Christ làm Cứu Chúa mình
Từ đây tôi mãi mừng vui ca múa
Đi khắp mỗi nơi truyền bá Tin Lành.
Ngày vui vẻ, ngày sung sướng
Khi Chúa rửa tôi sạch sẽ mọi đường
Giê-xu khuyên tôi tỉnh thức, khẩn nài
Cho tôi an ninh vui sống mỗi ngày
Ngày vui vẻ, ngày sung sướng
Khi Chúa rửa tôi sạch sẽ mọi đường.
Tôi tiếp tục theo học lớp hậu Báp-tem, Trường Chúa nhật và sinh hoạt ban ngành trong Hội Thánh. Mỗi ngày tôi càng yêu thích, thấm nhuần Lời của Chúa qua việc đọc và học Kinh Thánh. Trong mọi hoàn cảnh, tôi được nhắc nhớ rằng mình phải sống đẹp lòng Chúa, Đấng đã giải phóng mình ra khỏi chốn trầm luân, đem đến cuộc sống phước hạnh thoả vui. Tôi luôn dặn lòng mình qua câu Kinh Thánh Thi Thiên 119:11-12 “Tôi đã giấu lời Chúa trong lòng tôi, để tôi không phạm tội cùng Chúa. Hỡi Đức Giê-hô-va, đáng ngợi khen Ngài; Xin dạy tôi các luật lệ Ngài.”
Vào tháng 10 năm 2017, tôi bị tai nạn và gãy xương 2 ngón chân. Tôi phải nhập viện để mổ và sắp xương lại. Trong đêm chuẩn bị mổ, lòng tôi bối rối và có một chút lo lắng. Tôi thầm nguyện với Chúa rất nhiều, xin Ngài nắm tay con thật chặt, không những vượt qua thử thách này, nhưng hãy nắm tay con và dìu dắt con trung tín với Ngài trọn đời vì con biết sẽ còn những thách thức cam go hơn. Cảm tạ Chúa vì rất nhiều anh chị em trong Hội Thánh, người thân của tôi đã cầu thay và thăm viếng tôi nên Chúa cho xương ngón chân tôi mau lành, lòng tôi hân hoan vui sướng khi có Chúa đồng hành. Chúa yêu thương tôi rất thiết thật, mong ái tâm tôi không đổi thay.
Các bạn thân mến! Tôi biết Đấng tôi đang tin, vì sao tôi hưởng Ân Điển – là Chúa đã tha thứ tội lỗi cho tôi dù tôi không xứng đáng. Nếu bạn để lòng tin cậy Ngài sẽ được vui mừng; lòng bạn sẽ hoan ca mãi mãi vì Ngài sẽ tha thứ tội cho bạn và bảo vệ bạn. Vì lời Chúa đã hứa “Ai yêu mến danh Ngài sẽ được vui thỏa trong Ngài.”
Nay tôi chân thành kêu gọi bạn, hãy đến với Chúa Giê-xu, Ngài đang trông đợi bạn để ban niềm vui và sự cứu rỗi linh hồn cho bạn. Ấy là điều có thật.
Muốn thật hết lòng!
Bài làm chứng của Bà Trần Thị Cẩm Vân, ban viên Ban Lão niên, HTTL. Sài Gòn
Hỏi: Lúc cử hành Thánh lễ Báp-têm, chúng tôi đã xác quyết niềm tin bằng…
Kinh Thánh: Giăng 3:19-21 “Vả, sự đoán xét đó là như vầy: Sự sáng đã…
Kinh Thánh: Giăng 3:17-18 "Vả, Đức Chúa Trời đã sai Con Ngài xuống thế gian,…
A-ghê là một trong những vị tiên tri hậu lưu đày cùng với Xa-cha-ri và…
Theo các nhà sử học, trong suốt khoảng 3.400 năm lịch sử có ghi chép…