Hành trình đức tin của tôi là kết thúc sự cô đơn, cay đắng.
Bắt đầu với Chúa là cay đắng, buồn khổ của tôi được Chúa cất đi.
Tôi đã từng đi dông dài với đức tin hời hợt, nếm trải mọi thứ mệt mỏi ưu phiền khi đặt ý riêng mình lên trên hết. Tôi đã như một Na-ô-mi tưởng rằng sẽ có những ngọt ngào phía trước. Mọi quyết định của mình đã khiến tôi đi chệch hướng, mất đi sự tự do Chúa đã cho tôi.
Tôi không thể đổ lỗi cho ai khiến mình chọn lựa, nhưng nhận biết rằng vì rễ đức tin của tôi, không để Chúa giúp cho châm rễ bám chắc vào nền của lời Ngài. Chọn lựa sai lầm của đời tôi là một hôn nhân ngoài Chúa. Vẫn câu Kinh Thánh quẩn quanh tôi ngày ấy “Chớ mang ách chung với kẻ chẳng tin.” Có lẽ, ai đó sẽ hỏi hà cớ gì bạn có Lời Chúa mà vẫn phạm sai lầm, xin thưa sự tự mãn và tự tin của tôi bảo rằng: Tôi sẽ đem người bạn đời tôi đến với Chúa. Thật vậy, chúng ta sẽ bị lừa gạt niềm tin, khi bạn không đứng vững, không để Chúa hướng dẫn cuộc đời mình, và hoàn toàn thuận phục Chúa. Tôi đã gạt bỏ tiếng của Chúa Thánh Linh, nhìn thấy vẻ bề ngoài của ai đó, và tự lừa dối mình rằng: Người ấy thật chân thành.
Và rồi việc gì đến cũng phải đến. Chúng tôi kết hôn được vài tháng. Sự nhóm lại của tôi với Hội Thánh cũng dần dần lùi lại. Và tôi đã không còn đến thờ phượng Chúa nữa với rất nhiều lý do phát sinh trong đời sống hôn nhân và xem chừng rất hợp lý. Tôi mất đứa con đầu lòng. Nỗi đau ấy dần tăng, tôi rơi vào khủng hoảng. Tuy nhiên việc để dứt khoát đến nhà Chúa thờ phượng Ngài lại dằn vặt, xâu xé trong tấm lòng đau thương của tôi.
Năm 2005, Chúa cho tôi có một bé gái, lại thêm bé tiếp theo vào năm 2007. Cảm ơn Chúa, Ngài không hề bỏ tôi, Chúa nghe tiếng tôi khóc mỗi đêm, Chúa thấy nỗi sầu khổ trong lòng tôi, dầu rằng không ai hiểu. Cảm tạ Chúa, Ngài còn ở trong tôi, khiến tôi hát ru con bằng lời Thánh Ca, dâng lời cầu nguyện cho các con mình. Ngài thương xót tình trạng lúc nầy và lắng nghe tiếng kêu cầu ăn năn của tôi, ban cho tôi những đứa con gái, tôi vui mừng về điều đó. Mặc dầu gia đình chồng tôi mong mỏi tôi sẽ sanh con trai, vì chồng tôi là con trưởng nam trong gia đình người ngoại. Họ thất vọng bao nhiêu thì lòng tôi sung sướng bấy nhiêu, vì Chúa yêu tôi không muốn tôi thêm gánh nặng nào nữa.
Càng ở trong sự khó khăn, tôi càng nếm biết sự thương xót của Chúa và kinh nghiệm một điều: Chỉ có tôi quên Chúa, chứ Ngài chẳng hề quên tôi. Tôi dần được Chúa thêm sức mạnh và lòng can đảm để quyết đi đúng đường Chúa đã cho tôi đi.
Năm 2008, Chúa cảm động lòng cô chú tôi và cô chú đã cho gia đình tôi được tá túc trong một khu vườn có căn nhà nhỏ riêng biệt, chẳng mất một chút chi phí nào.Mỗi tuần cô chú ghé đón tôi và các con đến nhà Chúa để thờ phượng Ngài. Có gì hơn tình yêu và sự quan phòng chăm sóc của Cha trên trời đâu. Ngài từng bước dẫn tôi và con cái tôi trở về ràng Chúa.
Thế nhưng, sự thử thách đức tin không dừng lại. Khi tôi quyết đi với Chúa cũng là lúc tôi đối diện với nhiều trở ngại khác, những sự chống đối từ người phối ngẫu gia tăng. Năm 2009, một cơn đau bệnh bộc phát trên thân thể tôi. Tôi không dám ví mình như ông Gióp, nhưng người tôi nổi ghẻ chốc toàn thân, các liệu pháp điều trị thuốc từ bệnh viện da liễu vẫn không thuyên giảm. Tôi bị chứng mất ngủ, đứa con gái thứ hai không dám đến gần mẹ vì nhìn tôi giống như báo đốm, người bôi thuốc ghẻ xanh tím chi chít. Mỗi lần nổi ngứa, tôi phải dùng loại oxy già và cồn 90 độ để chà xát lên người, hầu giảm cơn ngứa ngáy, bỏng rát. Có lẽ vợ Gióp gớm ghiếc ông thế nào, thì chồng tôi cũng chẳng thể khác hơn. May thay, Chúa chừa cho tôi khuôn mặt, tôi cầu khẩn Chúa.
Nếu Ngài không chữa cho con, thì con chẳng thể được lành. Tôi đến bệnh viện xét nghiệm kí sinh trùng, khi có ai đó chỉ. Bác sĩ xét nghiệm và cho biết tôi có 6-7 loại kí sinh trùng bám vào thân thể. Đặc biệt có một loại người ta bảo là loại nầy chỉ ở trong đất, chui qua da và làm tổ dưới da. Bác sĩ kê toa liều mạnh nhất. Thế nhưng vẫn không hề chấm dứt được căn bệnh của tôi. Một buổi tối, tôi cầu nguyện với Chúa, lẽ nào khi con quay về cũng khó khăn đến thế sao. Tôi khóc và thưa với Chúa, dẫu thế nào con cũng quyết không rời khỏi đường Chúa nữa.
Chúa nhật, tôi mặc áo tay dài phủ quá tay, cổ quấn một chiếc khăn cùng các con tham dự thờ phượng Chúa. Tôi hứa với Chúa dẫu có trả giá gì đi nữa, con quyết không xa rời Ngài. Bàn tay tôi lở loét như đèn cầy, vẫn không thể lành lặn, mặc dầu bác sĩ kê đơn nhiều loại thuốc đặc trị. Tuy nhiên, cảm nhận sự bình an và lòng vui vẻ khi đến được nhà Chúa là nỗi vui mừng hân hoan nhất đối với tôi lúc nầy. Mặc dầu thân thể tôi chưa được chữa lành, xong linh hồn tôi Chúa đã rịt lành những vết thương tổn trong tấm lòng run rẩy, Ngài lau ráo nước mắt tôi, khích lệ tôi, cho tôi yên tịnh lắng nghe tôi tớ Ngài giảng dạy. Mỗi ngày, tôi cảm nhận Ngài tha thứ tôi, gia thêm tình yêu Ngài trên tôi, giúp tôi biết yêu thương và tha thứ cho người khác.
Hiện nay, dù bệnh chưa lành hẳn, bàn tay vẫn còn bị lột da mỗi ngày nhưng tôi vẫn tạ ơn Chúa vì Ngài đã chữa lành vết thương lòng của tôi. Tôi cảm nhận giống ông Phao-lô: Chúa vẫn để cái dằm trong thân thể để tôi không quên ơn Chúa.
Chồng tôi cũng không còn gây khó dễ, tôi được đến nhà Chúa để thờ phượng Chúa và hầu việc Ngài. Điều hạnh phúc hơn cả là Ngài còn sử dụng tôi như một công cụ của Ngài, cho tôi có cơ hội được góp phần hầu việc Chúa ở Ban Tráng Niên – đây là điều mà “con chiên xa ràng” như tôi ngày xưa chưa bao giờ dám mơ đến.
Hành trình đức tin của tôi chưa dừng lại, nhưng khởi đầu trong tôi là được Chúa thương xót, phục hồi tấm lòng vỡ nát, cay đắng do lạc lối. Nay Chúa đem tôi vào con đường chánh đáng và giúp tôi trở thành công cụ ích lợi cho Ngài. Đời tôi nay nhận biết chính Ngài là nguồn phước và là sự sống trong tôi. Ngài giúp tôi hiểu rõ “Ngài đã yêu tôi và đã phó chính mình Ngài vì tôi”. Tôi cầu xin Chúa nắm chặt lấy tay tôi để dắt tôi bước tiếp trên linh trình còn lại.
Không chỉ tôi thôi mà còn nhiều người khác nữa. Muốn thật hết lòng!
Bài làm chứng của chị Trần Thị Đoan Trâm – ban Tráng Niên – HTTL Sài Gòn