Con người có một điểm chung là vào lúc này hay lúc khác đều tự hỏi chính mình, “Tại sao chúng ta có mặt trên đời này?” Đây thật sự là một câu hỏi sâu sắc. Dịch giả nổi tiếng Trương Dung luôn bị ám ảnh bởi câu hỏi khắc cốt ghi tâm trong nhiều năm: “Chúng ta tồn tại trên đời này có ý nghĩa gì?”
Tôi cảm tạ Đức Chúa Trời, là Đấng tạo dựng nên muôn loài vạn vật và con người, Đấng nắm giữ tương lai của nhân loại và có chương trình trên đời sống của mỗi một chúng ta.
Tôi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình theo truyền thống thờ cúng ông bà, nhưng tôi không lệ thuộc vào tín ngưỡng của gia đình.
Năm 1955, lúc đó tôi tầm 16 tuổi, rời quê nhà từ tỉnh Vĩnh Long lên Sài Gòn ở trọ nhà chú thím của tôi để vừa học vừa tìm việc làm. Mỗi tuần vào ngày Chúa nhật, tôi thấy cả gia đình chú thím tôi đi thờ phượng Chúa tại Hội Thánh Tin Lành Sài Gòn, có địa chỉ 155 Trần Hưng Đạo, quận 1. Tôi cũng đến nhà thờ vài lần. Dù chưa hiểu, chưa biết gì về Chúa Giê-xu, nhưng trong lòng tôi có điều gì đó thôi thúc và cáo trách.
Vào một buổi sáng Chúa nhật năm 1959, tôi đến nhà thờ nghe Mục sư giảng lời Kinh Thánh. Tôi nhận biết mình là một tội nhân và cần Chúa Giê-xu trong cuộc đời. Do vậy, tôi đã quyết định cầu nguyện tin nhận Chúa và được nhận Thánh lễ Báp-tem cũng trong năm ấy. Mặc dù đã tin Chúa, nhưng do thiếu lời Chúa nên đời sống tôi chưa được thay đổi.
Năm 1960 tôi lập gia đình, nhà tôi là một tín hữu tin kính và yêu mến Chúa.
Trong những năm tháng chiến tranh, tôi không thể đi nhà thờ, và cũng không có mối tương giao với Chúa trong sự cầu nguyện, hay học Kinh Thánh gì cả. Trong tôi đã dần phôi pha sự yêu mến Ngài. Nhưng kỳ lạ thay, Chúa vẫn dõi theo và gìn giữ tôi được bình an, ngay cả Ngài cứu tôi khi tôi đối diện với sự chết. Trong cuộc chiến, tôi bị thương ở chân rất nặng, chung quanh không một ai có thể giúp đỡ tôi. Trong phút giây sinh tử hãi hùng đó, tôi chợt nhớ ra là mình có Chúa kia mà, tại sao mình không chạy đến với Ngài để kêu cầu sự cứu giúp? Khi không còn chỗ nào bám víu, cũng là lúc tôi nhớ đến Chúa, Đấng có quyền năng và cầu xin sự giúp đỡ từ Ngài. Lúc đó, tôi chỉ biết kêu lên: “Chúa ơi! Cứu con!” Ồ! Chúa đã nghe và nhậm lời cầu xin của tôi. Chúa đã giải cứu tôi cách kỳ diệu lạ lùng. Sau hơn một tháng nằm bệnh viện, vết thương tôi dần được lành và có thể đi đứng bình thường.
Trong thời gian dài từ năm 1975 đến năm 1999, vì kinh tế gia đình, tôi miệt mài làm việc nên không thường xuyên nhóm thờ phượng Chúa. Nhưng nhà tôi vẫn trung tín đưa các con tôi đi thờ phượng Chúa và học Kinh Thánh từ khi còn thơ ấu. Chúa biết sự yếu đuối và bất toàn của tôi, nên từng giai đoạn, Chúa dùng những tai họa, bệnh tật, những khó khăn để sửa phạt, cảnh cáo, nhắc nhở tôi để tôi nhận biết tội lỗi mà ăn năn, trở lại cùng Ngài.
Những lúc khốn khó, tinh thần tôi bất an vì phải toan tính cho cuộc sống gia đình. Tuy nhiên, Ngài vẫn kiên nhẫn với tôi và mong chờ tôi như người Cha từng ngày trông ngóng đứa con “tệ bạc” trở về. Lòng tôi biết rõ và cảm tạ ơn Chúa vô cùng. Ngài là Đấng quan phòng, hằng ở bên tôi để bảo an và gìn giữ tôi khỏi mọi tai họa. Dù tôi không nhớ Chúa, nhưng Chúa không hề quên tôi, vẫn chăm nom và che chở cho tôi.
Năm 2001, thời điểm tôi nhận biết là cuộc đời mình thật đã được Chúa biến đổi, Chúa yêu thương tôi và muốn dùng cuộc đời còn lại của tôi làm công cụ cho nhà Ngài, một quyết định quan trọng: “Đời con đây xin ký tên gia nhập thập tự đoàn.” Tôi đi nhóm thờ phượng Chúa hằng tuần, tham gia học Trường Chúa nhật, sinh hoạt thờ phượng Chúa trong Ban Hát Lễ, tham gia giờ Tĩnh nguyện với Hội Thánh vào mỗi buổi sáng sớm, được phục vụ Chúa trong Ban Truyền giảng – lòng vui mừng khó tả khi chứng kiến những mảnh đời “thất vọng, đắng cay” được Chúa cứu chuộc trở nên “hy vọng, ngọt ngào”. Khi tham gia vào Ban Thăm viếng chăm sóc, chân không mòn mỏi dù bước đi có chậm chạp theo tháng năm nhưng khi tiếp xúc, cầu thay và thấy rõ những tấm lòng được Chúa sưởi ấm, nâng đỡ trong đức tin chính tôi được khích lệ rất nhiều.
Năm 2012, tôi bị bệnh phải cấp cứu tại Bệnh viện Nguyễn Tri Phương và sau đó phẫu thuật cắt bỏ túi mật. Một lần nữa, Chúa đã cứu tôi thoát khỏi bệnh tật, tôi được ổn định sức khỏe và tiếp tục công việc Chúa giao cách hăng hái hơn dù tóc tôi đã bạc nhiều.
Tôi được lớn lên trong Chúa và nếm trải những phước hạnh mà Chúa đã ban cho. Khi tôi phó thác đời sống mình cho Chúa. Chúa cho tôi được sự bình an trong tâm linh, và sự hiện diện của Chúa làm cho gia đình tôi được bình yên tứ phía. Tôi không còn lo lắng, bất an về mọi việc vì đã có Chúa ở cùng và lo liệu rồi. Phước hạnh thay khi cả gia đình tôi được ở trong Chúa và thờ phượng một Đấng có thật.
Trong những ngày tháng dịch lệ Covid-19 lây nhiễm kinh khiếp tại Thành phố Hồ Chí Minh, cũng như tất cả mọi người ở khắp mọi nơi, xung quanh nhà của chúng tôi dịch bệnh tràn lan, nhưng Chúa đã gìn giữ gia đình chúng tôi. Giữa cơn nguy khó vì bị phong toả nhiều ngày, Chúa cho chúng tôi kinh nghiệm được sự bình yên khi chúng tôi nương mình trong Chúa. Ngài che phủ, bảo vệ, chăm sóc và chu cấp cho chúng tôi đầy đủ mọi sự cần nhu trong thời gian đầy nguy hiểm và khó khăn này. Đức Chúa Trời là Đấng Tốt Lành và là Đấng Thành Tín trên gia đình chúng tôi trong những năm tháng đã qua cũng như hiện tại và cho đến đời đời.
Nguyện Chúa giúp tôi giữ mình trong sự yêu mến Đức Chúa Trời, trông đợi sự thương xót của Đức Chúa Giê-xu Christ. Cha ơi! Hãy thêm ơn và dùng quãng đời còn lại của con để thờ phượng Chúa và kết quả hơn trong nhà Ngài.
Hiện nay, lòng tôi ưu tư đến những người thân của mình và tôi luôn cầu nguyện xin Chúa đến và mở lòng các em và các cháu của tôi để họ có cơ hội biết Chúa Giê-xu và tin nhận Ngài, nhận các Ơn Lành và Tình Yêu diệu kỳ của Đức Chúa Trời như chính tôi đã được nhận lãnh. Thi-thiên 116:12 “Tôi sẽ lấy gì báo đáp Đức Giê-hô-va về các ơn lành mà Ngài đã làm cho tôi?”
Quả thật, tôi không biết lấy gì để báo đáp Chúa về các Ơn Lành mà Ngài đã và đang làm cho tôi và gia đình của tôi. Ngài cho tôi còn tồn tại trên đời này là để thuật lại ơn cứu chuộc quý báu và làm ống dẫn nguồn Tình Yêu của Chúa tuôn chảy vào lòng tha nhân. Ấy chính là ý nghĩa của cuộc đời tôi.
Quý ông bà anh chị em thân mến, dầu chúng ta nhiều hay ít tuổi hoặc ở bất kỳ địa vị nào trong xã hội, đừng phí hoài những giờ phút để cố gắng sống bằng sức riêng của mình nữa vì chúng ta luôn luôn thất bại. Không một ngày nào trôi qua mà chúng ta không cần tới Ân Điển và Sự Bình An của Đức Chúa Trời. Hãy đến với Chúa Giê-xu ngay hôm nay khi mình còn có cơ hội, vì Đức Chúa Trời là Sự Yêu Thương. Ngài thật yêu chúng ta và chắc chắn sẽ trả lời câu hỏi “Tại sao chúng ta có mặt trên đời này?”
Ha-lê-lu-gia!
Bài làm chứng của chú Nguyễn Văn Bi, thành viên Ban Lão niên của Hội Thánh Tin Lành Sài Gòn