Kinh Thánh: Lu-ca 12: 57-59
“Lại sao các ngươi cũng không tự mình xét đoán điều gì là công bình? Vậy, khi ngươi đi với kẻ kiện mình đến trước mặt quan tòa, dọc đường hãy gắng sức giải hòa cùng họ, e họ kéo ngươi đến trước mặt quan án, quan án giao cho thầy đội, rồi bỏ tù ngươi chăng. Ta nói cùng ngươi, ngươi trả còn thiếu một đồng tiền, thì không ra khỏi tù được.” (BTT)
Luôn có một thời điểm cho mọi quyết định: đánh mất nó, cơ hội sẽ vụt bay. Chúa Jêsus phán cùng các nhà lãnh đạo tôn giáo rằng họ không thể nhận ra dấu hiệu của các thời kỳ thuộc linh (Lu-ca 12:54-56). Mặc dù giỏi dự báo thời tiết, nhưng họ không thể nhận ra Ánh Sáng của thế gian ngay cả khi Ngài đang đứng trước mặt họ! Chúa Jêsus đổi sang ẩn dụ khác. Câu chuyện ngắn tập trung vào hai người, một người đã làm điều sai trái nghịch cùng người kia. Chúa Jêsus phán, nếu kẻ có tội có chút khôn ngoan, thì sẽ cố tìm cách xin sự thương xót và tha thứ trước khi bị giải đến quan tòa và bước vào hệ thống tư pháp. Nếu bỏ lỡ cơ hội đó thì hình phạt nghiêm trọng chắc chắn sẽ xảy ra.
Ý nghĩa của câu chuyện có thể rõ ràng đối với chúng ta, nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì với các nhà lãnh đạo tôn giáo thời bấy giờ. Chúa Jêsus ban ơn thương xót, sự tha thứ và giải hòa; nhưng họ không nghĩ họ cần những điều ấy. Nếu họ thật sự muốn thì đã nắm bắt thời cơ được giải thoát khỏi tội lỗi đang giam cầm nhân loại để được tự do (Giăng 8:36). Họ không những từ chối mà còn bỏ phiếu để giết chết Đấng duy nhất ban sự sống đời đời. Kỳ diệu thay, Chúa Jêsus không chết, nhưng sống lại để cánh cửa cứu rỗi luôn mở rộng cho người nào biết ăn năn và tin vào Ngài (Công vụ 17:30).
Tại nơi làm việc, trong cộng đồng và thậm chí tại nhà, có rất nhiều người đang bỏ lỡ cơ hội đáp lại Phúc Âm. Đối với nhiều người, họ chưa bao giờ nghe về Phúc Âm (Rô-ma 10:14), có lẽ do các tín hữu quá rụt rè, hoặc quá sợ hãi để giải thích rõ về Phúc Âm. Một số người khác dù đã nghe rõ sứ điệp Phúc Âm nhưng vẫn cứng lòng không chịu tiếp nhận (Lu-ca 8:13-14). Nhưng nếu không nhận ra cơ hội mà Phúc Âm đem đến, những người này đang thật sự bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để được cứu.
Sứ đồ Phao-lô diễn tả nỗi lo trong ông thế này: “Vậy chúng tôi biết Chúa đáng kính sợ, nên tìm cách làm cho người ta đều tin; Đức Chúa Trời biết chúng tôi, và tôi mong anh em cũng biết chúng tôi trong lương tâm mình” (II Cô-rinh-tô 5:11). Điều gì khiến các sứ đồ sốt ruột như thế? Có phải chúng ta, trong Hội Thánh của Đức Chúa Trời, đang thực hiện công việc cách đúng đắn, hay đang rút lui vào vùng thoải mái của mối thông công Cơ Đốc? Nếu chúng ta biết tin tốt lành mà không chia sẻ thì sẽ phải chịu trách nhiệm vì sự khinh suất của chính mình (Ê-xê-chi-ên 33:1-6). Chúng ta phải cho người khác biết: phản ứng của họ là do họ chọn, nhưng nếu họ từ chối hòa giải với Đức Chúa Trời qua Chúa Jêsus Christ thì không còn ơn cứu rỗi nào khác cho họ nữa (Công vụ 4:12).
Lạy Cha Chí Thánh và đầy lòng thương xót. Con thật biết ơn Ngài vì đã thương xót con, và con đã tiếp nhận Chúa Jêsus làm Cứu Chúa của con. Xin tha thứ khi con quên đi hậu quả nghiêm trọng khi không ở trong mối liên hệ đúng đắn với Ngài, ít khi làm chứng hoặc không làm chứng. Xin giúp con có lòng nhiệt thành tìm kiếm những linh hồn bị lạc mất để chia sẻ về Phúc Âm của Ngài cho họ trước khi quá muộn. Con cầu nguyện trong danh Chúa Jêsus. A-men.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work