Hỏi: Người thân của tôi đang gặp nỗi thất vọng rất lớn. Mọi sự dường như bế tắc nên nhiều lúc muốn kết thúc cuộc đời. Tôi đã khuyên nhủ rất nhiều. Xin hỏi: Tự tử có tội không?
Đáp: Tự tử có tội trước mặt Đức Chúa Trời. Kinh Thánh xem phạm tội tự tử tương đương với tội giết người, tội giết chính bản thân.
Đức Chúa Trời là Đấng ban sự sống và duy trì sự sống. Vì vậy, chỉ một mình Ngài mới có quyền cất đi sự sống (Gióp 1: 21). Điều răn thứ 6 nói rõ bất cứ ai cố ý đoạt lấy mạng sống của một người là kẻ sát nhân. Vì chúng ta được dựng nên theo hình ảnh Đức Chúa Trời nên, sát nhân hay giết người tức là chống lại Đức Chúa Trời và không vâng giữ điều răn của Ngài (Sáng-thế-ký 1:26-27). Đối với Đức Chúa Trời, tội giết người là một tội đáng xử tử vì phạm đến ảnh tượng của Ngài trong mỗi con người (Sáng 9: 5-6). Vì vậy, hủy diệt sự sống của con người ở mọi dạng thức kể cả cố ý sát nhân hoặc tự tử (tự hủy diệt mạng sống) đều quy cho tội tử hình theo quy định trong Y-sơ-ra-ên chứ không được ân xá bằng khoản tiền chuộc nào cả (Dân-số-ký 35:31). Hơn nữa, Luật pháp của người Do Thái phân biệt giữa tội ngộ phạm và cố phạm hay một tội giết người hợp lẽ (Dân-số-ký 35:16), nhưng tội danh giết người hoặc sát nhân thì luật pháp không có phân biệt. Dân Do Thái được phép tự bảo vệ mình (Xuất Ê-díp-tô 22:2) và Luật pháp có sự nhân nhượng về cái chết không chủ ý, nhưng tội sát nhân là một tử tội (Xuất Ê-díp-tô 21:12-14). Điều đáng chú ý ở đây là tội sát nhân hay tự tử có mưu tính trước là điều Chúa Giê-xu đã nói rằng nó có thể phát xuất trong cơn nóng giận (Ma-thi-ơ 5:21-26). Tội giết người là kết quả sự ma quỉ xui giục, là Sa-tan, là kẻ giết người vì nó giết linh hồn A-đam và Ê-va và thân thể A-bên từ lúc ban đầu (Giăng 8:44). Ai ghét anh em mình cũng phạm tội giết người (Giăng 3:12, 15). Kinh Thánh ghi lại 6 người cụ thể phạm tội tự tử: A-bi-mê-léc (Các quan xét 9: 54), Sau-lơ (1 Sa-mu-ên 31: 4), người vác khí giới của Sau-lơ (1 Sam. 31: 4-6), A-hi-tô-phe (2 Sam. 17: 23), Xim-ru (1 Các vua 16: 18), và Giu-đa Ích-ca-ri-ốt (Ma-thi-ơ 27: 5). Kinh Thánh xem phạm tội tự tử tương đương với tội giết người, tội giết chính bản thân. Đức Chúa Trời là Đấng duy nhất có quyền tối thượng quyết định về thời điểm và cách thức một người chết. Đó là lý do Đa-vít nói lời tuyên xưng đức tin, “Kỳ mạng tôi ở nơi tay Chúa” (Thi thiên 31: 15a).
Trong Kinh Thánh, một số người cảm thấy tuyệt vọng trong cuộc sống. Sa-lô-môn trong lúc đeo đuổi thú vui của mình, thì cũng đến lúc ông nói, “ta ghét đời sống” (Truyền đạo 2: 17a), nhưng ông không có ý định tự vẫn, vì sự chết là một điều ông muốn tránh. Tiên tri Ê-li sợ hãi, mệt mỏi, ngã lòng và muốn được chết (1 Các vua 19: 4). Giô-na giận dữ với Đức Chúa Trời đến nỗi ông cầu xin được chết (Giô-na 4:8). Ngay cả sứ đồ Phao-lô và những người bạn trong đoàn truyền giáo có lúc bị đè nén quá mức, quá sức chịu đựng, đến nỗi không còn hi vọng sống (2 Cô-rinh-tô 1:8). Thế nhưng, không ai trong những người nầy phạm tội tự tử. Sa-lô-môn học biết và kết luận, “Khá kính sợ Đức Chúa Trời và giữ các điều răn Ngài; ấy là trọn phận sự của ngươi” (Truyền đạo 12: 13). Tiên tri Ê-li được thiên sứ của Chúa yên ủi, được phép nghỉ ngơi và được giao phó trọng trách mới. Giô-na nhận lời khuyên dạy và khiển trách từ Đức Chúa Trời. Còn sứ đồ Phao-lô biết tin cậy nơi Đức Chúa Trời, Đấng khiến kẻ chết sống lại dù phải bị đè nén quá sức, không còn hy vọng sống (2 Cô-rinh-tô 1: 9).
Xin Chúa Thánh Linh giúp mỗi chúng ta biết trân quý sự sống Đức Chúa Trời phú cho và có trách nhiệm bảo vệ sự sống. “Vì ai kêu cầu danh Chúa thì sẽ được cứu” (Rô-ma 10: 13). Muốn thật hết lòng!
(Theo sự hỗ trợ của NTĐ. Lê Thị Lệ Thanh)