Hỏi: Có phải những ai chưa hề nghe Đấng Christ đều xuống hoả ngục không?
Đáp: Đây là một trong những câu hỏi đầy cảm xúc mà một Cơ Đốc nhân đã từng được hỏi. Không điều gì khiếp sợ hơn khi suy nghĩ đến một người nào đó sẽ đi vào hoả ngục. Khi chúng ta hỏi câu hỏi như vậy, nguy cơ tiềm ẩn sẽ như vầy: “Làm sao Đức Chúa Trời có thể đẩy một người nào đó chưa hề có cơ hội nghe về Đấng Cứu Thế vào hoả ngục? Dường như không đúng.”
– Một phân đoạn Kinh Thánh quan trọng để trả lời cho câu hỏi nầy là chương đầu tiên của thư tín Rô-ma. Đại ý của sách Rô-ma là công bố Tin Lành – câu chuyện kỳ diệu về sự cứu chuộc Đức Chúa Trời cung ứng cho loài người sự giàu có của ân điển và sự vinh hiển Ngài đến mức chúng ta được cứu chuộc trong Đấng Christ. Thế nhưng, khi Phao-lô giới thiệu Phúc Âm, ông bắt đầu chương đầu tiên của sách Rô-ma bằng cách công bố “Cơn thịnh nộ của Đức Chúa Trời từ trên trời được tỏ bày để chống lại mọi sự vô luân và gian ác của những kẻ dùng sự gian ác mà áp chế chân lý” (Rô 1:18-TTHĐ). Vì vậy, lý do Đức Chúa Trời nổi cơn thịnh nộ là chống lại sự gian ác. Ngài bộc lộ cơn giận đối với những người dùng sự gian ác mà khước từ sự mặc khải chính mình Ngài.
– Không thể không biết Đức Chúa Trời vì Ngài bày tỏ chính Ngài cho loài người: “Những gì về Đức Chúa Trời mà mắt trần không thấy được, tức là quyền năng đời đời và thần tính của Ngài, thì ngay từ buổi sáng thế người ta đã nhận thức rõ ràng khi quan sát các tạo vật của Ngài; cho nên họ không thể bào chữa được” (Rô 1:20-TTHĐ). Sứ đồ Phao-lô ghi rõ nội dung về Đức Chúa Trời mặc khải chính Ngài cho cả nhân loại đều biết. Đó là, Đức Chúa Trời làm cho những gì về Ngài không thể thấy được có thể thấy được. Những gì con người có thể nhận thức được phần nào bằng những giác quan thiên nhiên là quyền năng đời đời và thần tính của Ngài. Quyền năng đời đời của Đức Chúa Trời nói đến quyền năng tuyệt đối không hề phai của Ngài, được phản chiếu trong sự sáng tạo, những vật Ngài tạo nên. Thần tính của Đức Chúa Trời về lòng nhân từ và sự thương xót được phản chiếu, như Phao-lô nói cho dân chúng tại thành Lít-trơ biết rằng: “Ngài luôn làm chứng về chính mình bằng cách ban phước lành, làm mưa từ trời xuống, ban cho mùa màng nhiều kết quả, thực phẩm dư dật, khiến lòng anh em tràn ngập niềm vui” (tham chiếu Công vụ 14:17-TTHĐ). Từ ánh sáng Lời Chúa, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ và hiểu được sự mặc khải của chính Chúa qua sự sáng tạo, những vật Ngài tạo nên. Ngay cả thời kỳ cổ đại, rất lâu trước khi con người phát minh kính hiển vi và kính thiên văn, thì sự vĩ đại của Đức Chúa Trời được bày tỏ rõ rệt trong những chi tiết phức tạp nhỏ nhất và lớn nhất. Con người có thể nhìn các ngôi sao và khám phá trật tự cố định của các quỹ đạo của chúng. Con người có thể quan sát một hạt giống nhỏ tự phát triển thành cây lớn, chính xác là cây từ hạt giống của nó. Họ có thể nhìn thấy những chu kỳ kỳ diệu của các mùa, thời tiết như mưa, nắng, tuyết. Con người chứng kiến sự ra đời của một sinh linh kỳ diệu làm sao, và vinh quang của bình minh và hoàng hôn như thể nào. Thậm chí không có sự mặc khải đặc biệt, thì con người có thể nhìn thấy “Các tầng trời rao truyền vinh quang của Đức Chúa Trời, bầu trời bày tỏ công việc tay Ngài làm” (Thi 19:1-TTHĐ). Chẳng có gì đáng ngạc nhiên, Đa-vít công bố rằng “quyền năng thuộc về Đức Chúa Trời” (Thi 62:11;cũng xem thêm Thi 79:11; Na-hum 1:3).
– Thật vậy, sứ đồ Phao-lô bàn luận chi tiết rằng Đức Chúa Trời bày tỏ rõ ràng quyền năng đời đời, sự hiện hữu và bản tánh của Ngài từ buổi đầu của sự sáng tạo và xuyên suốt công cuộc sáng tạo cho từng con người trên hành tinh nầy. Nói cách khác, mỗi con người biết rằng có một Đức Chúa Trời và mỗi người chịu trách nhiệm trước mặt Ngài. Tuy nhiên, loài người bất tuân với Đức Chúa Trời. Vì vậy, vấn đề đặt ra ở đây: “Tại sao Phao-lô bắt đầu giải thích Phúc Âm từ điểm nầy? Điều Phao-lô cố gắng làm và triển khai trong sách Rô-ma: Đấng Christ được sai đến thế gian (nhân loại) hư mất đang trên đường vào hoả ngục vì phạm tội khước từ Đức Chúa Trời, Đấng Tạo Hoá quyền năng họ được biết. Vậy, trở lại câu hỏi, “Đức Chúa Trời có bỏ những người chưa hề nghe về Chúa Jêsus vào hoả ngục không?” Không. Đức Chúa Trời không hề đoán phạt những người khước từ Chúa Jêsus nếu họ chưa bao giờ nghe về Ngài.
– Những người bị đoán phạt và bỏ vào hoả ngục không phải vì họ không sống theo ánh sáng được chứng minh trong cõi vũ trụ, nhưng vì khước từ sự mặc khải của Đức Chúa Trời qua sự sáng tạo, và rồi đưa họ đến chỗ khước từ Đức Chúa Jêsus Christ. Đức Thánh Linh sẽ “khiến thế gian tự cáo về tội lỗi, về sự công bình và về sự phán xét. Về tội lỗi, vì họ không tin Ta” (Giăng 16:8-9). Nhưng nếu một người sống theo ánh sáng mặc khải của Đức Chúa Trời, Ngài sẽ ban cho người đó cơ hội nghe Phúc Âm bằng bất cứ phương tiện nào. Trong quyền tể trị của Đức Chúa Trời, ân điển dư dật của Ngài ban cho loài người tội lỗi. Chúa đã công bố qua tiên tri của Ngài, “Thật như Ta hằng sống, Ta chẳng lấy sự kẻ dữ chết làm vui, nhưng vui về nó xây bỏ đường lối mình và được sống” (Ê-xê-chi-ên 33:11). Thật vậy, Đức Chúa Trời “không muốn cho một người nào chết mất, song muốn cho mọi người đều ăn năn” (2 Phi 3:9).
* Nói tóm lại, khước từ Đức Chúa Trời, Đấng Tạo Hoá là tội nghiêm trọng. Vào ngày cuối cùng không ai sẽ có thể nói: “Tôi không biết Ngài hiện hữu,” bởi vì Đức Chúa Trời mặc khải chính Ngài rất rõ ràng. Kinh Thánh cho biết nhân loại đang rất cần Đấng Christ. Vì vậy, Cơ Đốc nhân nhận lãnh Đại Mạng Lệnh của Đấng Christ đi khắp thế gian, đến với tha nhân và nói cho họ về Chúa Jêsus. Muốn thật hết lòng!