Kinh Thánh: Giăng 1:35-39
“Ngày mai, Giăng lại ở đó với hai môn đồ mình; nhìn Đức Chúa Jêsus đi ngang qua, bèn nói rằng: Kìa, Chiên con của Đức Chúa Trời! Hai môn đồ nghe lời đó, bèn đi theo Đức Chúa Jêsus. Đức Chúa Jêsus vừa xây lại, thấy hai người đi theo mình, thì phán rằng: Các ngươi tìm chi? Thưa rằng: Ra-bi (nghĩa là Thầy), Thầy ở đâu? Ngài phán rằng: Hãy đến xem. Vậy, hai người đi, thấy nơi Ngài ở, và ở lại cùng Ngài trong ngày đó; lúc bấy giờ độ chừng giờ thứ mười.” (BTT)
Giăng Báp-tít đã thu hút các môn đồ (học trò) vốn rất ấn tượng bởi sứ điệp của ông và mong đợi được gặp Đấng Mết-si-a của Đức Chúa Trời. Một ngày sau khi Đức Chúa Jêsus chịu phép báp-tem, khi Giăng Báp-tít xưng Ngài là “Chiên con của Đức Chúa Trời, là Đấng cất tội lỗi thế gian đi.” (Giăng 1:29), Chúa Jêsus đã trớ lại sông Giô-đanh. Giăng đã chỉ Ngài cho hai môn đồ của mình, cũng gọi Ngài là ‘Chiên Con của Đức Chúa Trời’. Sau khi nhận ra Đức Chúa Jêsus, hai người này rời Giăng để đi theo Chúa Jêsus.
Đức Chúa Jêsus thấy họ đi theo thì hỏi họ đang tìm kiếm điều gì. Bằng cách trả lời rằng họ muốn biết nơi Ngài ở, họ muốn nói: “Lạy Chúa Jêsus, chúng con muốn Ngài; chúng con muốn được ở cùng và sống với Ngài.” Nên Đức Chúa Jêsus đã mời họ ở lại với Ngài cả ngày hôm đó. Giăng Báp-tít không hề lo lắng khi người ta ngừng theo ông để đi theo Chúa Jêsus, bởi đó vốn là mục đích trong chức vụ của ông. Ông đến không phải để làm rạng danh mình, mà để xưng Đức Chúa Jêsus là Đấng Cứu Thế. Ông biết vai trò mình chỉ có một mục đích duy nhất, và khi Đức Chúa Jêsus được bày tỏ, thì công việc của ông đã hoàn thành.
Trong thời đại trọng hình thức hơn trọng thực chất, và những người nổi tiếng chiếm sóng truyền thông, điều quan trọng là nhận ra rằng không một Cơ Đốc nhân nào hiện diện ở đây để tự làm rạng danh mình. (Đó là tội kiêu ngạo cơ bản dẫn đến sự không hài lòng của Đức Chúa Trời về Tháp Ba-bên trong Sáng Thế Ký 11:4). Khi những người hầu việc Chúa thích thú với việc trở thành người nổi tiếng, họ đã lạc lối; họ quên rằng nhiệm vụ của mình là hướng con người đến Đức Chúa Jêsus. Dù công việc của nhà truyền giáo có quan trọng đến đâu, thì chỉ có Đức Chúa Jêsus mới có thể cứu rỗi con người; người giảng đạo chỉ là sứ giả – quyền năng cứu rỗi chỉ được tìm thấy nơi một mình Đấng Christ. Dù Đức Chúa Trời có ban cho chúng ta những ân tứ nào, thì chúng ta cũng nên vâng theo lời dạy của Sứ đồ Phao-lô trong Rô-ma 12:3, “Vậy, nhờ ơn đã ban cho tôi, tôi nói với mỗi người trong anh em chớ có tư tưởng cao quá lẽ, nhưng phải có tâm tình tầm thường, y theo lượng đức tin mà Đức Chúa Trời đã phú cho từng người.” Hay như Giăng Báp-tít từng nói: “Ngài phải dấy lên, ta phải hạ xuống” (Giăng 3:30).
Lạy Chúa Chí Tôn, con cảm tạ Ngài đã đặt Đức Chúa Jêsus nơi cao nhất để mọi người đều phải quy phục Ngài. Xin tha thứ những lúc con cho mình quan trọng hoặc muốn người khác nghĩ con cao trọng. Xin giúp con hiểu vai trò của con trong gia đình Ngài – là người đồng công với Đấng Christ để Ngài được vinh hiển. Trong danh Đức Chúa Jêsus, Amen.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work