Kinh Thánh: Lu-ca 15:17-19
“Vậy nó mới tỉnh ngộ, mà rằng: Tại nhà cha ta, biết bao người làm mướn được bánh ăn dư dật, mà ta đây phải chết đói! Ta sẽ đứng dậy trở về cùng cha, mà rằng: Thưa cha, tôi đã đặng tội với trời và với cha, không đáng gọi là con của cha nữa; xin cha đãi tôi như đứa làm mướn của cha vậy.” (BTT)
Ăn năn không phải là một phản ứng tự nhiên hay dễ chịu đối với con người. Ăn năn là thừa nhận rằng quá khứ của chúng ta đã sai, sai đến mức nếu cứ để mặc như vậy thì chúng ta sẽ chuốc lấy sự hư mất, và rằng tương lai chúng ta phải khác đi. Tất nhiên, những suy nghĩ đó động chạm đến niềm kiêu hãnh của chúng ta. Nhưng ăn năn là điều cần thiết nếu chúng ta muốn trở lại mối quan hệ đúng đắn với mọi người và với Đức Chúa Trời. Muốn hòa giải là điều tốt, nhưng không ăn năn thì mối quan hệ nào cũng trở nên giả dối và không đáng tin cậy. Nếu những người có tội không thừa nhận tội lỗi hoặc không cầu xin sự tha thứ, thì không có khả năng phục hồi mối quan hệ thực sự (Ma-thi-ơ 7:21-23).
Trong ẩn dụ của Chúa Jêsus (Lu-ca 15:11-32), người thanh niên lãng phí tiền của cha đã trở nên khánh kiệt. Anh không có tiền, không có bạn bè, không có nhà và không có hy vọng. Nhưng hiện thực của việc chăn heo khiến anh phải suy nghĩ. Thay vì lấp đầy tâm trí bằng những giấc mơ ích kỷ, tìm cách đạt được những gì mình muốn, hoặc tìm cách để sống tự lập, anh đã tập trung vào sự thật. “Vậy nó mới tỉnh ngộ” có nghĩa là ảo tưởng đã biến mất và hiện thực ập đến; sự say ngủ hoặc mê man đã được thay thế bằng ý thức và suy nghĩ rõ ràng. Sự thật đã thay thế cảm xúc và do đó có thể đưa ra quyết định khôn ngoan (Ê-phê-sô 5:13-17).
Người con trai nhận ra rằng trong trang trại của cha mình không có ai bị đói cả: anh thật ngốc khi nghĩ rằng mình khôn ngoan (Thi thiên 53:1). Hơn thế nữa, anh biết tội lỗi của mình đã bị phơi bày, và không thể che giấu tội lỗi với cha mình hoặc Đức Chúa Trời. Anh bị phá sản về tài chính, đạo đức và tinh thần. Chỉ còn một hy vọng duy nhất: cha của anh. Cha anh được biết đến như một người nhân từ và công bằng, vì vậy người con trai đã ăn năn và quyết định hạ mình, thừa nhận tội lỗi, từ chối quyền làm con trai và xin làm tôi tớ hèn mọn của cha mình (Châm ngôn 11:29).
Ăn năn là một phần thiết yếu để làm hòa với Đức Chúa Trời. Đó không phải là một cảm giác mà là một quyết định và một tuyên bố bằng lời nói (với Chúa và những người khác). Đám đông trong ngày Lễ Ngũ tuần thất kinh khi nhận ra rằng họ đã giết Con Đức Chúa Trời, họ hỏi họ nên làm gì. Phi-e-rơ trả lời: “Hãy hối cải, ai nấy phải nhân danh Đức Chúa Jêsus chịu phép báp-têm, để được tha tội mình, rồi sẽ được lãnh sự ban cho Đức Thánh Linh” (Công vụ 2:38). Ăn năn là từ bỏ lòng kiêu hãnh và trở nên khiêm nhường (Châm ngôn 3:34). Những người như vậy không bao giờ cảm thấy xứng đáng hoặc coi mình có quyền mặc cả với Chúa, và điều đó đúng. Nhưng họ tin cậy nơi bản tính yêu thương và công bình của Đức Chúa Cha: yêu thương bởi vì Ngài sẽ đón nhận mọi linh hồn thống hối và công bình bởi vì Chúa Jêsus đã gánh thay án phạt cho tội nhân rồi. Đó là nền tảng cho sự khởi đầu của Cơ Đốc giáo và công tác môn đồ hoá mỗi ngày; đó là nền tảng vững chắc duy nhất để xây dựng mối quan hệ với Đức Chúa Trời. Vì vậy, nếu bạn đã phạm tội, hãy ăn năn ngay hôm nay!
Lạy Cha nhân từ. Cảm ơn Ngài đã cáo trách tấm lòng của con. Con ăn năn về sự ngu dại của mình khi cho rằng con biết rõ nhất và khước từ tình yêu của Ngài. Cảm ơn Ngài vì những hoàn cảnh trong cuộc sống mà Ngài cho phép xảy đến đã chỉ ra sự dại dột khi con lầm đường lạc lối, và dạy con biết cần phải ăn năn. Xin giúp con biết ơn về những lời kêu gọi con thức tỉnh trước thực tế và ân điển mà Ngài ban cho con để con hạ mình dưới cánh tay quyền năng của Ngài. Xin đãi con bằng sự nhân từ và dạy con giá trị của việc khiêm nhu trong mối tương giao với Ngài. Trong danh Chúa Jêsus. Amen!
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work