Kinh Thánh: Lu-ca 11:47-49
“Khốn cho các ngươi, vì các ngươi xây mồ mả các đấng tiên tri mà tổ phụ mình đã giết! Như vậy, các ngươi làm chứng và ưng thuận việc tổ phụ mình đã làm; vì họ đã giết các đấng tiên tri, còn các ngươi lại xây mồ cho. Vậy nên, sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời đã phán rằng: Ta sẽ sai đấng tiên tri và sứ đồ đến cùng chúng nó; chúng nó sẽ giết kẻ nầy, bắt bớ kẻ kia.” (BTT)
Mọi nền văn hóa đều biết tầm quan trọng của việc tôn kính người đã khuất. Tang lễ trong gia đình nhắc chúng ta nhớ rằng chúng ta sẽ không được như ngày hôm nay nếu không có ảnh hưởng từ những người đi trước. Tuy nhiên, sự đau buồn và mất mát thường xen lẫn với cảm giác tội lỗi khi chúng ta nhớ lại những lần mà chúng ta đã không yêu họ hết mình, và không quan tâm họ hết mức có thể (Giăng 11:21).
Chúng ta có thể không đặc biệt chú trọng quốc tang và lễ tưởng niệm, trừ khi những người đã khuất bao gồm người thân của chúng ta, và chúng ta có thể dễ dàng quên đi tầm quan trọng của những mạng sống đó. Vào thời Chúa Jêsus cũng vậy, nhưng còn tệ hơn. Lăng mộ của các nhà tiên tri trở thành điểm du lịch và đền thờ hành hương; mặc dù một vài người trong số họ bị chính những người đồng hương tìm giết: điều mà Chúa Jêsus cũng sẽ trải qua (Lu-ca 19:47).
Tất nhiên, không có điều nào trong số đó là đáng ngạc nhiên đối với Đức Chúa Trời, Đấng biết rằng kẻ ác sẽ bắt bớ người công bình (II Ti-mô-thê 3:12); và Chúa Jêsus biết Ngài đang đi trên cùng một con đường khi thập tự giá ngày càng gần (Mác 12:1-12; Lu-ca 18:31). Than ôi, lương tâm của những kẻ bách hại đã bị chai lì. Họ có thể nghĩ rằng họ đang làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời (Giăng 16:2), mặc dù thật ra họ đang tìm cách loại bỏ lẽ thật của Đức Chúa Trời để có thể tiếp tục sống theo những lời dối trá mà họ tin tưởng. Thế nhưng trải qua vài thế hệ, nhà tiên tri đã mất trở thành anh hùng, và mọi người thường quên đi sự thật vì sao họ chết hoặc ai đã khiến họ chết.
Bản chất của con người thường bóp méo lăng kính lịch sử. Chúng ta chỉ trích người khác nhưng lại không nhận ra mình đang mắc phải trường hợp tương tự; và chúng ta ca tụng những người mà chúng ta sẽ chẳng lắng nghe nếu chúng ta sống trong thời của họ. Chúng ta không rút ra được bài học từ lịch sử bởi vì chúng ta từ chối tin rằng những bài học đó có liên quan đến chúng ta. Lời dự ngôn của Chúa Jêsus về thế hệ đó cũng sẽ ứng nghiệm vì họ đã từ chối tiếp nhận lời Ngài. Thế nên nếu sự bắt bớ xảy đến với bạn, hãy nhớ rằng bạn đang kế thừa di sản tuyệt vời của những người trung tín, những người mà phần thưởng của họ không được khắc trên bia mộ nhưng được dành sẵn trên thiên đàng. Trong khi chờ đợi, chúng ta có trách nhiệm tiếp nhận lẽ thật và truyền lại cho người khác (Công vụ 11:19-21).
Kính lạy Đức Chúa Trời Toàn Năng. Tạ ơn Ngài vì lẽ thật không hư mất bao giờ, dù những người sống và nói ra lẽ thật có thể bị bách hại. Xin tha tội cho con khi con quên rằng rất nhiều người tin kính đã hy sinh để giúp cho Phúc Âm được đến với con và đất nước của con. Nguyện con sốt sắng đứng về phía họ và nhận lãnh trách nhiệm của riêng con là chia sẻ lẽ thật của Ngài cho thế hệ của con và thế hệ tiếp theo mà không sợ hãi. Con cầu nguyện nhân danh Chúa Jêsus. Amen.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work