Hỏi: Bạn của em hỏi: “Chúa Giê-xu chỉ ngất lịm trên thập tự giá, chứ không chết thật, có đúng không?
Đáp: KHÔNG ĐÚNG.
Vì Lời Kinh Thánh khẳng định, “…Ngài đã chịu chết về phần thể xác, nhưng được sống về phần tâm linh; bởi tâm linh đó, Ngài đã đi giảng cho các tâm linh bị tù, là những kẻ thuở trước không vâng phục Đức Chúa Trời…” (1 Phi-e-rơ 3:18b-20a-TTHĐ)
Ý quan trọng của câu hỏi này xuất phát từ việc bạn không thể sống lại nếu bạn không thực sự chết. Vì vậy, một số người đã phủ nhận thực tế về sự sống lại vì họ không tin Chúa Giê-xu thực sự đã chết trên thập tự giá.
Thuyết ngất ngây hoặc thuyết bất tỉnh (swoon theory) cổ xúy rằng Chúa Giê-xu không thực sự chết khi bị đóng đinh trên thập tự giá, mà chỉ bất tỉnh và khi được đặt trong ngôi mộ thì ở đó Ngài tỉnh lại. Khi ở trong mộ, Chúa Giê-xu tỉnh lại, dời tảng đá lớn chắn cửa mộ và thuyết phục những người theo Ngài rằng Ngài đã sống lại. Thuyết bất tỉnh (swoon theory) đã sai với nhiều nghi vấn kỳ quặc. Trái ngược với giả thuyết nầy, Lời Kinh Thánh ghi rõ Chúa Giê-xu thật sự chết trên thập tự giá, chứ không phải ngất lịm.
Thứ nhất, Mác ghi lại sự việc Giô-sép người A-ri-ma-thê đến gặp Phi-lát và hỏi xin xác Chúa Giê-xu. Theo Mác 15:42-47, trước khi cho phép Giô-sép lấy xác Chúa, Phi-lát đã ra lệnh cho viên đội trưởng hành quyết kiểm tra, báo cáo. Khi biết chắc Chúa Giê-xu đã chết, Phi-lát đồng ý lời thỉnh cầu và liền “giao xác cho Giô-sép.”Hơn nữa, người La Mã không cho phép chôn tử tội bị đóng đinh. Họ để xác treo trên thập tự giá cho chim trời rỉa ăn. Tuy nhiên, theo luật pháp Do Thái, cần phải chôn xác chết trong ngày họ qua đời (tham chiếu Phục truyền 21:22-23).
Thứ hai, Giô-sép người A-ri-ma-thê đặt thi thể Chúa trong một ngôi mộ mới, là cái mà ông chuẩn bị cho chính mình (xem Ma-thi-ơ 27:60; Lu-ca 23:50), rồi ông đóng cửa mộ bằng một tảng đá lớn (Mác 15:46; 16:4). Thật là quan trọng khi các sách Phúc Âm cho biết rằng Chúa Giê-xu đã thật sự chết và được chôn trong huyệt mả, bởi vì sự phục sinh của Chúa Giê-xu liên quan đến thực tại là Ngài đã chết và được mai táng.
Ngoài ra, vào cuối thế kỷ thứ hai, các giáo phụ của Hội Thánh sơ khai thảo ra bài Tín Điều Các Sứ Đồ chứa đựng niềm tin xác thực của các sứ đồ lưu lại trong các sách Tân Ước. Mục đích của Bài Tín Điều Các Sứ Đồ là để chống lại các tà thuyết len lỏi vào Hội Thánh Chúa. Một trong những tà thuyết đó cho rằng khi Đức Chúa Giê-xu bị đóng đinh, thì Ngài chỉ ngất lịm trên thập tự giá, chứ không chết thật.
Người Do Thái tin rằng một người thật sự chết là khi linh hồn người đó đã xuống tới âm-phủ (Hades), nếu linh hồn chưa xuống tới âm-phủ, thì chưa kể là chết thật. Âm-phủ là nơi chứa linh hồn của người chết (Khải 20:13). Âm phủ gồm có hai phần, ngăn cách bằng một vực sâu. Nơi chứa người được cứu gọi là Ba-ra-đi hay lòng Áp-ra-ham và nơi chứa người không được cứu là nơi có hình phạt đau đớn tạm thời (Luca 16:22-28). Khi Đức Chúa Giê-xu phục sinh và thăng thiên, Ngài đã đem linh hồn của những người được cứu ở Ba-ra-đi lên thiên đàng. Những người không được cứu vẫn tiếp tục ở nơi âm-phủ để chờ ngày phán xét sau cùng. Sau đó, họ sẽ bị hình phạt đời đời (Khải 20:13-14).
Bài Tín Điều Các Sứ Đồ có câu “Ngài xuống âm phủ” là có ý nói rằng Đức Chúa Giê-xu Christ đã thật sự chết, và đã thật sự sống lại, để chống lại tà thuyết cho rằng Đức Chúa Giê-xu chỉ ngất lịm chứ không chết hẳn trên thập tự giá.
*Tổng hợp từ các nguồn.