Kinh Thánh: Ma-thi-ơ 11:1
“Vả, Đức Chúa Jêsus đã dạy các điều đó cho mười hai môn đồ rồi, bèn lìa khỏi chỗ nầy đặng đi giảng dạy trong các thành xứ đó.” (BTT)
Những người sùng đạo có thể tin vào một số điều dối gạt. Một là Đức Chúa Trời ở quá xa, hoặc chúng ta quá tồi tệ, đến nỗi không thể liên hệ với Chúa một cách cá nhân. Hai là bởi vì Chúa yêu thương mọi người nên không hề có rào cản để tiếp cận Chúa và tội lỗi của chúng ta không thật sự xúc phạm đến Ngài. Ba là chúng ta không thể có vai trò quan trọng trong vương quốc của Ngài vì tội lỗi của chúng ta. Bốn là Đức Chúa Trời không quan tâm đến sự xấu xa của chúng ta và để chúng ta làm tất cả công việc của Ngài theo cách tốt nhất mà chúng ta có thể. Tất cả những điều này đều sai trật. Tất cả là giả dối, phi Kinh Thánh, và là những điều dối gạt.
Mối liên hệ giữa Chúa Jêsus và các môn đồ trong câu này có thể giúp chúng ta hiểu rõ vấn đề. Thứ nhất, Chúa Jêsus là Thầy, có quyền nói cho các môn đồ biết điều gì là đúng (“môn đồ” có nghĩa là “người học”). Thứ hai, Chúa Jêsus chủ động hướng dẫn các môn đồ vì không còn cách nào khác để họ biết đâu là sự thật. Thứ ba, họ sẽ vẫn không biết gì và trở nên vô dụng đối với vương quốc của Chúa nếu họ không chấp nhận những huấn thị từ Ngài. Thứ tư, mặc dù Chúa Jêsus đã đào tạo các môn đồ và chuẩn bị cho họ hầu việc khi Ngài vắng mặt, nhưng đích thân Ngài vẫn luôn chủ động và hành động.
Không giống như các nhân viên thời hiện đại, các môn đồ không bao giờ rũ bỏ thẩm quyền của Thầy và tự mình điều hành “kinh doanh”. Thầy sẽ luôn luôn là Thầy, và các môn đồ sẽ luôn là những học trò của Chúa Jêsus và lệ thuộc vào Ngài. Đồng thời, mặc dù Chúa Jêsus vắng mặt về phần vật lý, nhưng Ngài luôn ở với chúng ta qua Thánh Linh (Gi 14:18). Ngài vẫn đang làm việc trong thế gian (Gi 5:17). Nhưng Ngài ra lệnh cho chúng ta phải khiến nhiều người trở thành môn đồ của Ngài hơn nữa dưới thẩm quyền của Ngài (Mat 28:18-20). Chúa Jêsus không bao giờ độc lập với Cha Ngài (Gi 14:21); chúng ta cũng không thể không lệ thuộc vào Ngài (Gi 15: 4).
Điều kỳ diệu của Phúc Âm là mặc dù chúng ta là tội nhân, nhưng Chúa Jêsus đã mở ra một con đường để chúng ta được giải thoát khỏi tội lỗi. Dù bản thân chúng ta không có sự công chính riêng, nhưng Ngài đã ban cho chúng ta quyền được làm con cái Đức Chúa Trời và lao động trong “doanh nghiệp gia đình” của Ngài. Đức Chúa Trời muốn chúng ta ăn năn tội lỗi mình và được phục hồi để chúng ta có thể phục vụ Ngài. Với tất cả những điều này, chúng ta không bao giờ có thể độc lập với Chúa Jêsus. Ngài vẫn là Thầy của chúng ta và chúng ta vẫn đang học hỏi dưới sự huấn thị của Ngài. Đức tin chân thành đưa một người thoát khỏi sự kiêu ngạo và tự tin để đến với sự khiêm nhường học hỏi, đồng thời nhận ra Đấng Christ vẫn đang thực hiện công việc vĩ đại hơn. Chúng ta là tôi tớ của Ngài, con cái và thành viên trẻ trong mục vụ Phúc Âm. Bất cứ điều gì hơn thế sẽ khiến chúng ta rơi vào cám dỗ của sự kiêu hãnh và trở nên vô dụng.
Lạy Đức Chúa Trời, là Thầy của con. Cảm ơn Ngài đã dạy con biết cách liên hệ với Ngài sao cho Chúa đẹp lòng. Con xin lỗi vì lòng kiêu hãnh và tính độc lập của con đã khiến con không tuân theo ý Chúa và hầu việc Ngài không hiệu quả. Xin giúp con vui mừng nhận lãnh vai trò của một môn đồ và xin ban cho con tấm lòng ham học hỏi và thuận phục. Nhân danh Đức Chúa Jêsus Christ. Amen.
Chuyển ngữ: Ban Phiên dịch HTTL. Sài Gòn
Nguồn: Word@Work