Tôi nhìn thấy ông trong nhà thờ lần đầu tiên vào thứ Tư. Ông ở vào cái tuổi 70 của mình, với một mái tóc bạc trắng, khoác trên mình một bộ vét màu nâu tươm tất. Rất nhiều lần trong quá khứ, tôi đã cố gắng mời ông đến nhà thờ. Rất nhiều người bạn Cơ Đốc của ông cũng đã nói về Chúa cho ông.
Ông là một con người đáng kính và chân thật cùng với rất nhiều đức tính mà người Cơ Đốc nên noi gương, nhưng ông chẳng bao giờ chịu tin Chúa, cũng chẳng bao giờ ông chịu bước đến nhà thờ.
“Trong suốt cuộc đời ông, ông đã từng bao giờ đến nhóm với Hội Thánh lần nào chưa?” Tôi hỏi ông cách đây vài tuần sau khi chúng tôi có một ngày trò chuyện và thăm hỏi thật vui vẻ với nhau.
Ông do dự một lát. Sau đó với một nụ cười thật cay đắng, ông kể cho tôi nghe một kinh nghiệm thời thơ ấu cách đây hơn 50 năm. Khi ấy, ông là một đứa trẻ trong gia đình nghèo khó, đông con. Cha mẹ ông phải chật vật để chạy lo thức ăn cho bầy con đông đúc của mình. Vì thế, ông bà chẳng còn thời gian nào để chăm chút nhà cửa và để ý đến quần áo cho lũ con. Khi ông được 10 tuổi, một vài đứa bạn cùng làng rủ ông đến tham gia buổi nhóm tại nhà thờ với chúng.
Hôm ấy, lớp Trường Chúa nhật thật là hấp dẫn! ông chưa bao giờ được nghe những bài hát và câu chuyện hay đến thế. Ông cũng chưa bao giờ được nghe ai đọc Kinh Thánh trước đó cả.
Sau khi buổi học kết thúc, người giáo viên dạy lớp Trường Chúa nhật hôm đó kéo ông ra một góc và bảo: “Này cậu bé, nếu ăn mặc như thế này thì đừng có đến lớp Trường Chúa nhật nữa nhé. Ở đây, cô muốn khi mình đến nhà của Chúa thì chúng ta phải thật tươm tất và chuẩn bị tốt đẹp nhất để ra mắt Ngài.”
Lúc đó, cậu đã đứng lặng trong bộ đồ rách rưới của mình. Nhìn xuống đôi chân trần bẩn thỉu, cậu đáp lí nhí: “Vâng, thưa cô. Con sẽ không đến nữa.”
“Và ta chẳng bao giờ đến nhà thờ nữa” ông nói và dừng cuộc trò chuyện của chúng tôi một cách đột ngột.
Tất nhiên, sẽ có những điều khác nữa đã làm cứng lòng ông cụ, nhưng kinh nghiệm này đã để lại một kỷ niệm cay đắng trong lòng ông.
Tôi tin là người giáo viên Trường Chúa nhật hôm ấy có ý tốt. Nhưng không biết cô có hiểu thấu được tình yêu thương của Chúa dành cho con người? Không rõ cô có biết rằng tình yêu thương của Ngài dành cho tất cả mọi người, không tây vị ai hết.
Ngày ấy, nếu cô choàng tay vỗ về cậu bé rách rưới, bẩn thỉu và nói rằng: “Này cậu bé, cô rất vui vì con đến lớp Trường Chúa nhật hôm nay, cô hy vọng rằng con sẽ tiếp tục đến bất cứ khi nào con có thể, để nghe và biết nhiều hơn về Chúa Giê-xu” thì mọi việc đã khác đi nhiều lắm. Chỉ một việc làm nhỏ của mình, cô giáo ấy đã tạo ra một tác động thật lớn trên đời sống ông.
Hôm đấy, tôi đã cầu nguyện xin Chúa cho tôi có lòng nhân từ với những đứa trẻ, giúp tôi có thể nhìn vượt trên vẻ bề ngoài, cũng như những hành động khờ khạo của chúng, thấy được tấm lòng của chúng, và giúp chúng tìm đến Ngài.
Vâng, và tôi nhìn thấy ông trong nhà thờ lần đầu tiên vào thứ Tư. Khi tôi nhìn thấy ông được liệm trong những lớp vải trắng tinh khiết, nằm yên trong chiếc quan tài, tôi chợt nghĩ về đứa trẻ năm xưa. Tôi như nghe tiếng cậu bé nói rằng: “Vâng, thưa cô, Con sẽ không đến nữa!”
Và tôi khóc.
Suy gẫm:
Có bao giờ trong đời sống bạn, vô tình hoặc cố ý, đã làm những điều làm tổn thương đến Danh Chúa, gây ra cớ vấp phạm, và đã cản trở người khác đến gần Ngài?
Xin Chúa yêu thương giúp chúng ta, những con người yếu đuối, có thể bày tỏ Chúa qua chính đời sống của mình, tạo điều kiện đưa dắt nhiều người đến với Chúa.
Nguồn: sưu tầm
Kinh Thánh: Giăng 1:35-39 "Ngày mai, Giăng lại ở đó với hai môn đồ mình;…
Kinh Thánh: Giăng 1:30-34 "Ấy về Đấng đó mà ta đã nói: Có một người…
HỎI: Tại sao Chúa Giê-xu lại che giấu thân phận Đấng Messiah của mình trong…
Kinh Thánh: Giăng 1:29 "Qua ngày sau, Giăng thấy Đức Chúa Jêsus đến cùng mình,…
Kinh Thánh: Giăng 1:24-28 "Những kẻ chịu sai đến cùng Giăng đều là người Pha-ri-si.…
Kinh Thánh: Giăng 1:19-23 "Nầy là lời chứng của Giăng, khi dân Giu-đa sai mấy…