“Ta sẽ đứng dậy trở về cùng Cha…”
Chắc hẳn trên hành trình theo Chúa, ai cũng sẽ có những nốt thăng trầm (trong trải nghiệm cá nhân theo Ngài). Tôi cũng không ngoại lệ, nếu ngẫm lại cuộc đời từ thời điểm bắt đầu tin nhận Chúa đến hiện tại, tôi sẽ xem nó như một câu chuyện quen thuộc trong Kinh Thánh Lu-ca 15 – Người con trai hoang đàng.
Khi đọc lại câu chuyện này nhiều lần, đôi lúc tôi thấy mình cũng không khác gì người con trai hoang đàng. Và chỉ khi tôi nhận ra mình thật sự bất lực và yếu đuối, thì đó cũng là lúc tôi kinh nghiệm được tình yêu thương và sự thương xót của Ngài dành trên đời sống tôi quá lớn lao và dư dật. Ngài vẫn luôn chờ đợi và trông ngóng những đứa con “hoang đàng” quay trở về.
Tôi được sinh ra và lớn lên trong gia đình có truyền thống Cơ Đốc cùng với ba anh em. Từ nhỏ, tôi được ba mẹ truyền dạy nếp sống theo chuẩn mực của gia đình Cơ Đốc mà ông bà, ba mẹ đã làm gương. Chính những kỷ luật thuộc linh của ông bà, ba mẹ trong đời sống đức tin đã tác động rất lớn đến nhận thức và hành vi trong cuộc đời của tôi từ khi còn thơ ấu. (Từ những thói quen như mỗi sáng Chúa nhật phải dậy đúng giờ để chuẩn bị sửa soạn đến nhà thờ học lời Chúa, phải tham dự vào các giờ nhóm sinh hoạt của ban ngành và phải sống một nếp sống rập khuôn của những đứa-con-lớn-lên-trong-nhà-thờ.)
Thậm chí từ thuở thiếu niên, tôi đã bắt chước theo ba dậy sớm để đòi đi theo cầu nguyện sáng, Lúc ấy, những bài Thánh Ca mà các đầy tớ Chúa là ông bà Mục sư Phan Quang Thiệu (quản nhiệm lúc bấy giờ) và nữ Truyền đạo Lê Thị Lệ Hòa cùng cho hội chúng tôn vinh Chúa trước giờ chia sẻ một phân đoạn Kinh Thánh đã làm tôi nhớ hoài và yêu thích đến bây giờ đó là bài Thánh ca 155 – “Thánh Kinh Âm nhạc”, Thánh ca 272 – “Chúa dẫn đưa đời tôi” và bài Thánh ca – 269 – “Nầy là truyện ký tôi”. Đó là những ký ức được khắc ghi của tôi khi được sống trong nếp sống Cơ Đốc từ nhỏ.
Lớn lên một chút, tôi vẫn sốt sắng tham gia sinh hoạt Ban Thiếu niên, cùng học Kinh Thánh dưới sự hướng dẫn của Chấp sự Nguyễn Chí Thanh và không bỏ một buổi thăm viếng nào bởi sự dẫn dắt của Chấp sự Nguyễn Thanh Tân (người mà chúng tôi thường hay gọi bằng cái tên thân thương là Sếp Tân). Những kỷ niệm thuở thiếu niên giúp tôi luôn nhớ đến và cảm thấy được phước khi sống trong nhà Cha.
Khi bước vào độ tuổi thanh niên và có thêm sự nhận thức rõ ràng hơn cho bản thân, đôi lúc tôi tự hỏi rằng, tại sao tôi phải sống theo những chuẩn mực này và điều đó có đang giúp ích gì cho cuộc đời của tôi không? Tôi làm những điều này vì yêu Chúa thật hay nó chỉ là một thói quen tôn giáo mà tôi phải tuân giữ?
Trong quãng thời gian lớn lên trong nhà Chúa, tôi chứng kiến thấy những người bạn đồng trang lứa với mình càng lớn họ càng dần sa sút và lui đi trong đức tin bởi hoàn cảnh cuộc sống và gia đình. Tôi từng nghĩ rằng, tại sao họ lại trở nên như vậy? Điều gì đã làm cho đức tin họ bị phôi phai và quay về với lối sống giống những người chưa tin. Tôi từng tự tin lắm, tự tin đến nỗi cho rằng mình ở trong nhà thờ, ở trong gia đình tin kính Chúa thì sẽ không bao giờ sa sút được như họ. Tôi từng cho rằng mình luôn tham gia sốt sắng trong công tác hầu việc Chúa kể từ lúc bước chân lên thiếu niên đến thanh niên thì sẽ không bao giờ phải rơi vào trường hợp như những người bạn đồng trang lứa với tôi. Và tôi đã biết mình sai lầm vì thái độ tự mãn và kiêu ngạo của bản thân. Chính những điều đó dần len lỏi vào trong suy nghĩ của tôi và làm cho tôi đặt vấn đề nhiều hơn.
Và những suy nghĩ đó dần khiến trở thành hành động…
Đến một thời điểm mà tôi quyết định xoay lưng với cơ hội được tiếp tục hầu việc Chúa, thì đó cũng là lúc tôi cảm thấy cuộc đời mình sa sút trong đời sống đức tin. Ngay lúc ấy tôi cảm thấy mình được thoát khỏi những sự kỷ luật thuộc linh, được tự do làm những điều mà trước giờ bản thân yêu thích. Những thú vui của thế gian cũng dần thu hút đời sống của tôi làm tôi chìm đắm như cách mà người con trai hoang đàng quyết định rời bỏ nhà Cha vậy. Tôi dần giống như người con trai hoang đàng ấy, dễ dàng trở nên sống theo bản tính xác thịt và nghĩ đó chính là sự tự do thật mà tôi đang tìm kiếm bấy lâu nay.
Tôi lao mình vào trong những sự hấp dẫn của thế gian để tìm kiếm niềm vui thật và mong muốn khỏa lấp đi những tổn thương trong những mối quan hệ trước đó. Tôi cũng từng “ăn cắp” tiền của Chúa vào mỗi tháng lương mình có để phục vụ cho nhu cầu cá nhân. Thậm chí tôi cũng từng rơi vào những mối quan hệ không đẹp lòng Chúa mà có thể dẫn tôi vào một tương lai u ám nếu cứ mãi đắm chìm trong đó.
Và sau này tôi đã nhận ra rằng, khi mà mình buông thả bản thân chìm đắm trong thế gian và để nó dẫn dắt, thì thế gian sẽ luôn mang đến những thú vui rất hấp dẫn ngọt ngào và vô cùng quyến rũ.
Tôi có sở thích đi dạo Sài Gòn về đêm, nó mang đến trong tôi nhiều cảm xúc và suy nghĩ về cuộc sống. Đến một thời điểm, tôi ngồi xuống để suy nghĩ lại những gì mà tôi đã theo đuổi từ khi mà tôi quyết định lánh khỏi nhà Cha. Tôi so sánh giữa ĐƯỢC và MẤT khi hờ hững với nhà Cha, tôi nhận ra rằng mình đã MẤT nhiều hơn là có ĐƯỢC trước đó. Tôi bế tắc và rơi vào một áp lực vô hình. Tôi đang cố gắng theo đuổi và tìm kiếm điều gì trong cuộc đời này?
Chính những lúc đó, tôi cảm nhận được rằng Đức Thánh Linh vẫn đang bên cạnh như người bạn và cáo trách trong lòng tôi về những điều mà tôi làm, tôi thấy mình hổ thẹn và thừa nhận sự yếu đuối của bản thân. Những điều tôi đang cố gắng theo đuổi nó không mang đến cho tôi niềm vui thật và sự thỏa lòng mà trước đó tôi tìm thấy được ở trong nhà Cha.
Và chính hình ảnh trong câu Kinh Thánh này đã tác động đến tôi:
“Vậy nó mới tỉnh ngộ, mà rằng: Tại nhà Cha ta, biết bao người làm mướn được bánh ăn dư dật, mà ta đây phải chết đói! Ta sẽ đứng dậy trở về nhà Cha, mà rằng: THƯA CHA, TÔI ĐÃ ĐẶNG TỘI VỚI TRỜI VÀ VỚI CHA…”
Và một quyết định mà tôi nghĩ rằng nó luôn đúng trong mọi thời điểm của người con hoang đàng đó chính là hành động ĐỨNG DẬY & TRỞ VỀ VỚI CHA.
Chính những câu Kinh Thánh, những điều mà tôi đã được học ở nhà thờ, chính những lời khuyên dạy của các anh chị hướng dẫn năm xưa đã đến lúc tác động mạnh mẽ trong cuộc đời tôi. Tôi thấy họ vẫn đang hầu việc Chúa cách tín trung và mạnh mẽ, thì cớ sao mình lại trở nên yếu đuối trong đức tin như vậy?
Tôi có đang trốn chạy như cách mà Giô-na chạy trốn khỏi sự kêu gọi của Chúa hay không?
“Vậy hãy nhớ lại ngươi đã sa sút từ đâu, hãy ăn năn và làm lại những công việc ban đầu của mình…” (Khải huyền 2:5)
Lời Chúa đã tác động và cáo trách mạnh mẽ đến tâm trí của tôi.
Và tôi đã quyết định quỳ gối xuống và ăn năn những sai lầm của mình trong quãng thời gian trước đây, tôi giãi bày tất cả những sự yếu đuối ra với Chúa và tôi cảm tạ Chúa vì Thánh Linh Ngài vẫn còn đang hiện diện và cáo trách mạnh mẽ trong tấm lòng của tôi. Ngài vẫn chưa lìa bỏ tôi!
Tôi quyết định “đứng lên” và từ bỏ hết những điều không đẹp lòng Chúa.
Tôi nhận biết được rằng mình đã sa sút từ khi quyết định xa rời nhà Cha.
Nhưng cảm tạ Chúa, ân điển và sự thương xót của Ngài vẫn còn quá lớn trên cuộc đời tôi, Chúa vẫn luôn bảo vệ và không bao giờ lìa bỏ con cái của Ngài.
Từ đó, tôi quyết định quay trở về nhà Cha để tiếp tục hầu việc Chúa với những khả năng và ân tứ mà Chúa đã ban.
Tháng 8 vừa qua, Chúa cho tôi có cơ hội tham gia một kỳ trại Kinh Thánh của Khối thanh thiếu niên để học về sách Phi-líp. Tôi được nhắc nhở lại rằng những thói quen tôn giáo, những thành tích tôn giáo,… điều đó Phao-lô cũng có và ông có quyền tự hào, nhưng ông đã coi hết thảy như là sự lỗ, hầu cho có được Đấng Christ. Chỉ có sự nhận biết Đức Chúa Giê-xu Christ là quý giá nhất trong cuộc đời của chúng ta.
Tôi tin rằng, người Cha là Chúa Giê-xu, Ngài vẫn luôn chờ đón người con quay trở về, bất kể ở thời điểm nào trong cuộc đời. Người Cha vẫn luôn nhân từ và thương xót nếu người con thật sự nhận biết được sự yếu đuối và tội lỗi của mình, quay trở về và xưng nhận với Cha để nhận được sự tha thứ và “được sống trở lại” trong sự hiện diện của Cha.
Tôi cảm tạ Chúa, vì bây giờ tôi được quay về nhà Cha và tiếp tục sống trong hành trình của ân điển mà Ngài dành cho đời sống của tôi. Tôi biết ơn Chúa vì mình được sinh ra và nuôi dạy trong gia đình tin kính Chúa, biết ơn ba mẹ vì được nuôi dưỡng trong nếp sống kỷ luật thuộc linh để nó như những “mầm sống” giúp nảy sinh vào đúng thời điểm mà Chúa muốn.
Tôi cũng ước ao qua bài làm chứng này có thể tác động đến những bạn trẻ ở khía cạnh nào đó, vẫn đang sống trong những thú vui mà mình cảm thấy đang được tự do thì hãy suy nghĩ và có được quyết định đúng đắn cho cuộc đời mình, đó chính là quay về nhà Cha. Những thú vui của thế gian rồi cũng sẽ chóng tàn và dẫn chúng ta vào nẻo của sự chết. Chỉ có niềm vui thật trong Đấng Christ là còn lại đời đời và Ngài sẽ ban phước cho kẻ nào kính mến Ngài.
Muốn thật hết lòng!
Kinh Thánh: Giăng 12:20-22 "Vả, trong đám đã lên đặng thờ lạy trong kỳ lễ,…
Kinh Thánh: Giăng 12:17-19 "Đoàn dân ở cùng Ngài, khi Ngài kêu La-xa-rơ ra khỏi…
Kinh Thánh: Giăng 12:12-16 "Qua ngày sau, có một đám dân đông đến đặng dự…
Kinh Thánh: Giăng 12:9-11 "Một bọn người Giu-đa nghe Đức Chúa Jêsus có tại đó,…
Kinh Thánh: Giăng 12:7-8 "Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Hãy để mặc người, người đã…
Kinh Thánh: Giăng 12:1-6 "Sáu ngày trước lễ Vượt qua, Đức Chúa Jêsus đến thành…